Rung rinh nhánh mai vàng tươi thắm
Đón gió Xuân nhẹ đắm làn hương
Lắng trầm nhạc khúc yêu thương
Vườn Xuân ngan ngát thoảng vương trước thềm
Rung rinh nhánh mai vàng tươi thắm
Đón gió Xuân nhẹ đắm làn hương
Lắng trầm nhạc khúc yêu thương
Vườn Xuân ngan ngát thoảng vương trước thềm
Những hành vi tình dục ở tuổi mới lớn là một nhu cầu hoàn toàn tự nhiên
mà chúng cần phải được tìm hiểu, được biết. Ở tuổi mới lớn, các em rất
hăm hở tìm hiểu tất cả những gì có liên quan đến giới tính. Các em muốn
biết và các em lúng túng, các em cần những câu trả lời thực tế và riêng
tư. Khi có cơ hội được thảo luận về giới tính, các em rất sôi nổi và tỏ
ra có ý thức về vấn đề đó. Các em mong tìm ra được ý nghĩa và những
chuẩn mực của giới tính. Các ông bố, bà mẹ đừng nghĩ rằng con mình không
như thế. Nếu không thuộc loại chậm lớn, còi cọc thì các cô các cậu tất
sẽ có những biểu hiện và những nhu cầu tự nhiên nói trên. Đó đồng thời
cũng là nhu cầu hiểu biết những cái mới của đời sống con người và hiểu
biết về chính bản thân. Vậy các bậc cha mẹ hãy tìm những cơ hội thuận
lợi, những thời điểm thích hợp, chủ động gợi chuyện với con mình một
cách khéo léo và tế nhị. Đừng để chậm trễ, nếu cha mẹ làm việc đó kịp
thời, thích hợp, chắc chắn sẽ có tác động tích cực đối với con cái về
vấn đề giới tính, tình dục bằng những lời bảo ban, trao đổi như những
người bạn. Lúc đó con bạn sẽ đền đáp lại bằng sự biết ơn sâu sắc và một
niềm tin cậy ruột rà.
BÊN CÂY THÔNG GIÁNG SINH
Bên cây thông Giáng Sinh
Em đứng thật là xinh
Mừng em mùa Giáo Lễ
Em thấm nhuần lời kinh
Em là người nên thánh
Em người nữ thức canh
Em là chiên ngoan đạo
Chúa ban em phước lành!
Một mai em cất cánh
Bay qua từng vì sao
Trong chổ ngồi sự sống
Em vui hưởng ngọt ngào
Anh là anh rất mọn
Trong chuồng chiên có nhau
Hôm nay và mãi sau
Ta cùng Cha Thiên Thượng
Gởi em một lời mến
Gởi em một lời thương
Mai sau trên Thiên Đường
Dẫu không là chồng vợ
Tình không còn cách trở
Bởi dục vọng trần gian
Hóa thân về Thiên Đàng
Linh gội hồn ta sạch
Tình không còn xa cách
Tình trong trẻo vô biên
Tình như thánh như hiền
Bởi không còn nguyên tội
Ta không còn chịu lỗi
Của A-Đam, Ê-Va
Vườn Ê -Den chúng ta
Không còn cây trái cấm!
Xuân muộn
Rồi thời gian, trôi son, lợt phấn
Em sẽ về, chấp chới, ngày xưa
Bao nhiêu năm, tình, đời lận đận
Thì sá gì đâu, chuyện nắng, mưa
*
Bến sông xưa, sóng đọng trên đầu
Cơn gió giũ, thời gian, tóc rối
Thềm cũ, mưa rơi, bong bóng nổi
Về đâu? Kỷ niệm biết tìm đâu
*
Và em ơi, ngày mai sẽ tới
Xuân muộn, mà sao vẫn đắm say
Bờ cỏ biếc, khép mình như đợi
Nắng quái, chiều hôm, đổ bóng đầy
*
Ta vẫn tin, tin suốt cuộc đời
Đất nước và tình yêu, trẻ mãi
Dẫu dĩ vãng, không còn trở lại
Thì vẫn yêu, yêu mãi, em ơi
Sợ rồi mình cũng sẽ quên
vòng
tay ấm của thời son trẻ
khi ta
đã sang chiều bóng xế
nên
anh cất giữ năm tháng ngọt ngào
vào
những trang thơ
Chiều rơi lặng tiếng thu tàn
Yêu thương lắm cũng như làn gió qua.
Cố mà nhốt nỗi xót xa
Ủ bao phiền muộn hóa ra nụ cười!
Bâng khuâng thu
treo cánh lá chơi vơi
chạm làn gió nhẹ vương trên phố vắng
đếm giọt miên man
cà phê buồn thầm lặng
giấu ngược vào lòng lệ đắng mặn dấu môi
Những người có kinh nghiệm, khi đi xa không bao giờ lại coi chuyến đi cứ phải tay mang vai vác để đèo thêm vất vả; họ biết mang theo cái gì để chuyến đi gọn gàng, nhanh chóng mà mục đích chuyến đi vẫn hoàn mỹ. Những thứ không còn tác dụng, giữ lại vừa chiếm chỗ, vừa mất công sức bảo quản, vừa chịu những chi phí không đáng có mà lại trở thành gánh nặng tinh thần, tâm lý thì quả là không có lợi ích gì. Thương trường cũng vậy, tất cả mọi sự ôm đồm, sự quá tải đều đem đến thất bại, tạo thêm những cản trở trên bước đường đi tới thành công.
Từ | ... |
Kỳ III:: Tứ Khách Lâm
Vua Càn Long nghe tấu trình của lão quan Triệu Gia Thần rất ưng ý liền ban ngay chỉ dụ. Giao cho lão chủ trì mọi sự. Lão quan Triệu Gia Thần lập tức liên lạc với Thất Kiệt Quái Nhân . Lão đưa ra số vàng bạc rất lớn để động tâm bảy lão quái.
Trong lúc đó Thất Kiệt Quái Nhân cũng muốn sang nước Nam truy tìm Lạc Hồng Thần Kiếm. Bảy lão quyết định lợi dụng vàng bạc của lão Triệu Gia Thần mang sang nước Nam làm lộ phí dò la tin tức truy tìm thần kiếm. Còn việc giết hại hào kiệt nước Nam vẫn tuân theo Bang quy là không giết người bừa bãi mà chỉ diệt bọn gian ác tà dâm.
Buồn rớt lưng chừng
Biển khóc
Con sóng giật mình trở giấc
Chiêm bao
Dã Tràng ơi nếu đừng
Se cát
Thì sóng đâu đến nỗi
Bạc đầu
Ai đang hát trong chiều se se gió
Để cánh cò ngả ngớn lướt qua sông
Cỏ may giăng giăng ngủ quên trên nắng
Cô đơn bên đời... khoảnh khắc thênh thang
Công bằng nhận xét thì ông Nguyên Lạc có những bài viết hay với những tìm tòi, những giá trị đóng góp nhất định. Giá như không có mấy chuyện ì xèo ngoài văn chương như thời gian vừa qua thì hình ảnh ông Nguyên Lạc sẽ đẹp hơn. Bài viết này, bắt đầu từ mối “lương duyên” giữa 2 ông Nguyên Lạc và Châu Thạch, khởi nguồn phát sinh ra những chuyện không nên trong giới văn chương chữ nghĩa. Thật buồn là phần nhiều dù vô tình hay cố ý thì những mâu thuẫn đó đều có sự bắt đầu từ ông Nguyên Lạc.
CHUYỆN QUÊ
.
Về quê
Gặp cháu dâu đầu ngõ
Tròm trèm tuổi 90
Móm mém cười:
- Thưa Ông! Em Tuấn Hưng có về lễ Tổ?
Thằng chắt chạy ra hô hố:
- Cụ chả thèm cưới vợ
Cháu chắt mòn răng chờ chén cỗ
Đến chừng nào cụ mới chịu hồi xuân...
.
Đứng chặn giữa sân
"Ông anh" nhánh trên thò lò mũi dãi
Chả cần e ngại
- Chú về?
Muộn thế?
Cho anh nghìn mua gói bim bim...
.
“Chị gái” nhành trên vừa tè ướt bỉm
Huơ huơ bàn tay
Nghe chừng muốn lẫy
Chị cười
Tơn tớn hàm răng những lợi
.
Bà bác năm trước thẹn thùng:
Năm nay đã dáng bề trên:
- Anh vào lễ Tổ
Rồi sang, bác anh có chuyện.
.
Về quê
Nếp quê
Khó cho người trẻ
Chuyện quê
Thói quê
Ấm dạ người già.
*.
Hà Nội, ngày 22.08.2018
Bần thần hương huệ
thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò... sung chát
đào chua...
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Vẫn không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa
thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân Hà chảy ngược lên
cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ... mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đếm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương
Trọn đời nhớ mẹ ta xưa
Nguyễn Duy
em thon thả trước hoàng hôn tím ngát
giọng ai ru hời man mác gợn sóng tình yêu nghiêng trăng
em hiện về như tranh thủy mạc
phất phơ lụa thỏng sương giăng
Về nghe tiếng hát vạc sành
Đêm mưa rớt nốt nhạc quanh hiên nhà
Thương cây lúa tận đồng xa
Thu mình nhường lối xe qua dặm đường
Gửi em một ít niềm
mong nhớ
Giọng hò vạn cấy nắng lung linh
Anh như tép mạ xanh mơn mởn
Chờ tay ai gieo luống chung tình
Chuông ngân …
thánh thót giọt Trời
Phong vân réo rắt
ru lời kinh xa
Nắng gieo ân phúc chan hoà
Giáng sinh thắp sáng thánh ca an lành
Tìm vần thơ
Ta tìm nơi đáy huyệt
Khóc cho người tình đã chôn sâu
Tìm vầng trăng đã khuyết
Thấy chông chênh mặt đất
Ngày xưa tóc mẹ rụng
Con vẫn chưa thành danh
Nay mẹ đã ra đi…
Tôi về giữa phố sầu mây
Tìm trong kí ức tháng ngày có nhau
Hỏi người cố xứ nay đâu
Sương rơi phố núi bạc màu tóc ai
Cu Tố vừa đi vừa khóc, một tay kéo quần, một tay lau nước mắt. Thật tội cho thằng bé, mới tý tuổi đầu mà phải hứng chịu quá nhiều đau khổ. Bằng tuổi nó, con nhà khác thì được học hành đến nơi đến chốn, còn nó, đang học dở cấp 2 phải bỏ học vì hoàn cảnh gia đình. Mẹ nó bỏ làng ra đi dễ đến sáu, bảy năm rồi, còn bố nó là kẻ nát rượu nhất vùng, mỗi khi quá chén lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân, trút lên đầu nó tất cả sự hận thù về mẹ nó. Nghe đâu, mẹ nó sau một cuộc mây mưa tình ái với gã hàng xóm, nó được hình thành từ bận ấy. Không phải lão Phục - bố nó - có vấn đề về chuyện chăn gối, mà cái chính để mẹ nó ngoại tình đẻ ra nó là do hoàn cảnh …. Vâng, thì hẳn là do hoàn cảnh, chứ mẹ nó vốn là người nổi tiếng hiền thục nhất làng, đâu muốn lão Phục phải nuôi con người khác. Ngay cả thằng cu Đấu, lão Phục cũng thừa biết là con của lão Q, nhưng vẫn quyết cưới, vẫn hì hì cười: “Cá vào ao ta, ta được”, chứ đâu phải mẹ cu Tố chủ tâm lừa dối. Người làng Trúc Xuân vốn rộng lượng, nhất là trong hoàn cảnh gia đình cu Tố, nên nhiều người có vẻ bênh mẹ cu Tố ra mặt, tất tật mọi chuyện đều đổ lỗi cho hoàn cảnh nó trớ trêu, nó oan nghiệt, không chịu chiều theo ý người …. Vì thế, thượng vàng hạ cám, người làng Trúc Xuân đổ tuột lên đầu lão Phục! Thật tội cho lão, nghe mọi người bóng gió, mỉa mai, lão chỉ biết gượng cười. Lão không thích phân trần, vì đấy không phải bản tính của lão, hơn nữa, nếu có nói, cũng không ai chịu nghe, càng không ai chịu tin. Xưa tới nay, ở cái làng Trúc Xuân này, có ai coi lão ra cái thá gì? Trước mặt thì cười cười nói nói, ra vẻ thân tình, thương mến lắm, nhưng vừa đi khỏi dăm ba bước là những cái bĩu môi, những lời châm chọc chạy theo lưng lão.
Cây hoa mộc giữa sân chùa
Hơn trăm năm lẳng lặng toả hương
Chết tức tưởi
Năm mươi năm trước
Những chùm bom đã dội xuống làng
Những chùm bom giết hương hoa mộc
Đông tha thướt gió nên xuân chưa về
Một chút vấn vương tình xưa cũ
Rộn ràng chim én lượn chiều đông.