Ta như ngày đã chiều buông
Tựa vai lên những vui buồn đời nhau
Chiều về đâu, nắng chìm đâu?
Mà tà dương nhuộm một màu hoàng hôn
Chợt nhìn mái tóc mà thương
Đã chen những sợi màu sương ban chiều
Một đời thắp lửa hương yêu
Hồn em – sợi nắng trong veo bên đời
Tình như ngày cũ tinh khôi
Ta còn nhau với rạng ngời hoàng hôn !...
Em như dòng suối từ nguồn
Chảy trong ta sạch nỗi buồn trăm năm .
NGUYỄN SÔNG TRẸM
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét