Hiển thị các bài đăng có nhãn Lộc Trang. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lộc Trang. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2019

NHÂN ĐỌC BÀI THƠ : BỮA CƠM CHIỀU TRONG DINH ĐỘC LẬP của Hữu Thỉnh – Lộc Trang

Bữa cơm chiều trong Dinh Độc Lập
 
Cơm dã chiến nấu bằng bếp điện
Rau muống xanh như hái tự ao nhà
Trời còn đầy ắp hoa và pháo
Nhìn nhau chưa vội mở vung ra
 Màu xanh – sân cỏ xanh mải miết
Quây quần đồng đội đến vui chung
Hàng cây so đũa cùng ta đó
Ăn bữa cơm ở đích cuối cùng
 Khách thường: Thương mấy anh nhà báo
Theo tăng băng dốc mấy mươi ngày
Sáng chiếm núi Bông, chiều Cửa Thuận
Vượt đèo Phước Tượng buổi nhiều mây
 Tăng vẫn dàn theo đội hình chiến đấu
Xích còn vương đất đỏ Phan Rang
Vừa mới vào mâm, anh nuôi bận
Chia thêm tổng-thống-ngụy-đầu-hàng
 Kìa gắp đi anh, ai nấy giục
Có gắp chi đâu, mải ngắm trời
Tự do xanh quá, mênh mông quá
Vượt mấy ngàn bom mới tới nơi
 Bỏ lại đằng sau bao trận đánh
Kịp vào thành phố sáng tên Người
Độc lập theo tăng vào cổng chính
Cờ treo trên đỉnh nước non ơi!
 Ta trẻ như cờ ta trẻ lắm
Ta reo trời đất cũng reo cùng
Ta no cười nói, say đôi mắt
Bát canh ngày hẹn cũng mênh mông 

HỮU THỈNH

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Nhân đọc hai bài thơ : Tổ Quốc Nhìn Từ Biển – Tổ Quốc Gọi Tên – Lộc Trang

Anh_4_Truong_Sa.JPG

Sáng! Ngồi bên li cà phê thường nhật, lang thang trên internet không chủ định truy cập điều gì. Bất chợt, đọc hai bài thơ trong chùm thơ Biển Đảo: Tổ Quốc Nhìn Từ Biển (nhà báo Nguyễn Việt Chiến), Tổ quốc gọi Tên (nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai). Một biểu hiện rất lạ của cảm xúc. Biết nói thế nào nhỉ! “rưng rưng cảm xúc”, lời buột miệng dân dã rất đời của người không giàu chữ nghĩa như tôi làm sao diễn đạt rốt ráo cảm xúc ấy. Xem đó là phản xạ tự nhiên tâm lí. Ban hãy đọc chậm., ngẫm nghĩ, liên tưởng, tôi tin bạn cũng có cảm xúc như thế. Không ít những câu thơ chạm đến trái tim hàng triệu triệu con dân Việt rất tự nhiên mà không phải là những mĩ từ, chi tiết ước lệ. Xin nhặt nhạnh những câu thơ, quả thật khi đọc cũng phải nghẹn lời! không hiểu sao, chỉ là cảm tính, tình cảm tự nhiên của một công dân Việt. Vây thôi!