Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2021

CHUYỆN CU TỐ LÀNG TÔI - Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến

 



Cu Tố vừa đi vừa khóc, một tay kéo quần, một tay lau nước mắt. Thật tội cho thằng bé, mới tý tuổi đầu mà phải hứng chịu quá nhiều đau khổ. Bằng tuổi nó, con nhà khác thì được học hành đến nơi đến chốn, còn nó, đang học dở cấp 2 phải bỏ học vì hoàn cảnh gia đình. Mẹ nó bỏ làng ra đi dễ đến sáu, bảy năm rồi, còn bố nó là kẻ nát rượu nhất vùng, mỗi khi quá chén lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân, trút lên đầu nó tất cả sự hận thù về mẹ nó. Nghe đâu, mẹ nó sau một cuộc mây mưa tình ái với gã hàng xóm, nó được hình thành từ bận ấy. Không phải lão Phục - bố nó - có vấn đề về chuyện chăn gối, mà cái chính để mẹ nó ngoại tình đẻ ra nó là do hoàn cảnh …. Vâng, thì hẳn là do hoàn cảnh, chứ mẹ nó vốn là người nổi tiếng hiền thục nhất làng, đâu muốn lão Phục phải nuôi con người khác. Ngay cả thằng cu Đấu, lão Phục cũng thừa biết là con của lão Q, nhưng vẫn quyết cưới, vẫn hì hì cười: “Cá vào ao ta, ta được”, chứ đâu phải mẹ cu Tố chủ tâm lừa dối. Người làng Trúc Xuân vốn rộng lượng, nhất là trong hoàn cảnh gia đình cu Tố, nên nhiều người có vẻ bênh mẹ cu Tố ra mặt, tất tật mọi chuyện đều đổ lỗi cho hoàn cảnh nó trớ trêu, nó oan nghiệt, không chịu chiều theo ý người …. Vì thế, thượng vàng hạ cám, người làng Trúc Xuân đổ tuột lên đầu lão Phục! Thật tội cho lão, nghe mọi người bóng gió, mỉa mai, lão chỉ biết gượng cười. Lão không thích phân trần, vì đấy không phải bản tính của lão, hơn nữa, nếu có nói, cũng không ai chịu nghe, càng không ai chịu tin. Xưa tới nay, ở cái làng Trúc Xuân này, có ai coi lão ra cái thá gì? Trước mặt thì cười cười nói nói, ra vẻ thân tình, thương mến lắm, nhưng vừa đi khỏi dăm ba bước là những cái bĩu môi, những lời châm chọc chạy theo lưng lão.

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2021

HỒN SÁCH - Truyện ngắn Mai Thanh



Vào thời điểm giữa những năm 60 của thế kỷ trước, Khoa được điều động từ Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường đại học khoa học xã hội và nhân văn quốc gia) về làm biên tập viên tại một tờ báo trung ương có trụ sở đóng ở trung tâm Hà Nội. Anh  được cơ quan bố trí nhà ở tại một khu tập thể gần Nhà hát lớn thành phố. Từ nhà Khoa ở ra hiệu sách Tràng Tiền chỉ cách hơn trăm mét. Là người rất yêu sách, nên vào những ngày chủ nhật, Khoa hầu như luôn có mặt ở hiệu sách lớn nhất này của Hà Hội, thậm chí lớn nhất miền Bắc thời bấy giờ. Hiệu sách được bố trí từng căn hàng với các loại sách khác nhau – sách chính trị- xã hội, sách khoa học- kỹ thuật, sách văn học, sách nghệ thuật... Căn hàng sách văn học lôi cuốn Khoa nhiều nhất. Lôi cuốn, trước hết là do sách, bởi anh rất yêu sách văn học; song, tiếp theo là lôi cuốn bởi, ở đó người đứng bán hàng là một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi, một cô gái xinh đẹp, nhiều vẻ hấp dẫn, mà ấn tượng nhất đối với Khoa là đôi má lúm của em. Anh còn nhớ như in một lần gặp gỡ giữa anh và cô gái trẻ..

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2021

Phố Người - Truyện ngắn MANG VIÊN LONG

 


Thời gian ghi tên xác nhận có mặt cho tới lúc được gọi ra phi cơ bận này tương đối nhanh so với những bận trước: 2 giờ 10 phút. Lộ trình của chuyến bay 428 được loan báo sẽ đáp xuống Pleiku Đà Nẵng Quy Nhơn và Nha Trang. Cầm cái lệnh di chuyển trong tay tôi nghĩ quả thực đó là một cái bùa. Từ lúc có được giấy phép đặc biệt dành cho kẻ quanh năm không hề nghĩ tới việc trở về dù trở về một chốn nào đó rất thoáng qua; cho tới khi nắm được lệnh di chuyển tôi mới có thể tin là tôi trở về đúng hẹn với người đã chết và một hai người còn sống đang chờ đợi tôi như chờ đợi con én cánh hoa để mùa Xuân thực sự được trông thấy. Một con chim én một cánh hoa nở không làm nên mùa Xuân nhưng vắng tôi có lẽ ngôi mộ sẽ đìu hiu với cỏ cây hoang dại chị Phụng sẽ than vắn thở dài dàu dàu buồn bã và tiếp theo là Châu sẽ bấm đốt tay mà lo lắng âu sầu. Một mình tôi thân tôi không bằng một con én nhưng đời sống tôi hình như đã từ lâu là đời sống còn lại của những người đã mất. Là niềm tin của những người đã chết còn lại. Và là đời sống thiết tha quấn quít của chị Phụng lẻ loi của Châu phiền muộn. Tôi sống tôi trở về cho những gắn bó keo sơn đó bởi đã lâu tôi thường cho tôi không bằng một con chim một cánh hoa. Chim thì ngàn đời líu lo núi ngàn đồng nội còn hoa thì hương ngát một đời. Thử nhìn kỹ lại có phải chúng ta không hề có những thứ đó? 

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2021

Tình sơn nữ – Truyện ngắn Lý Thị Thủy

 

Tôi chạy ào ra sau vườn rồi chạy lên đồi thông, vừa chạy vừa khóc. Tôi gần như đâm sầm vào một gốc thông rồi rũ người xuống, ngồi bó gối, khóc không thôi. Những âm thanh lạnh lùng đến cay nghiệt của mẹ ban nãy cứ văng vẳng truy đuổi tôi đến tận chỗ này “Mày lấy ai cũng được, ở đâu cũng được còn những thằng ở dưới đó thì không, nếu cãi lời muốn đi đâu thì đi, đừng bước chân về nhà này nữa. Nhớ lấy!”, mẹ chỉ có bấy nhiêu từ thôi, mẹ không thay đổi mặc cho tôi có giãi bày van xin thế nào đi chăng nữa.

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

TRUYỀN THUYẾT AM LINH ĐIỂU - Truyện ngắn: Vũ Thiện Khái

 


          Mỗi chủ nhật, anh em chúng tôi thường thay nhau giả bộ trêu cố nội: Cố tên là gì vậy? Đôi lúc cố giả bộ giận, he hé đôi môi khô héo để hở hai hàm chỉ còn trơ lợi trả lời: Thưa các ngài, Tôi tên Năm Hòe ạ. Biết rồi còn cắc cớ. Nhiều khi Cố ngơ ngác lắc đầu, mở to cặp mắt lờ lờ cùi nhãn: Không biết… không nhớ. Ấy là thời khắc tâm trí Cố đang chìm vào quên lãng hằng ngày. Vậy mà hôm nhận được tấm thiệp mời dự lễ mừng bốn mươi năm thành lập thị xã TC, Cố tỉnh như sáo. Sai chắt gái phải ngay tức thì ủi phẳng bộ sắc phục công an của Cố vẫn treo trong tủ, sai tôi mở ngăn kéo lấy ra những tấm huân, huy chương óng ánh cài sẵn lên đấy. Tôi thử góp ý: Từ đây đến đấy hơn trăm cây số, tròn trăm tuổi rồi, sức Cố không chịu nổi đâu. Cố khum khum lòng bàn tay che sau vành tai dài như tai Phật, phào phào hỏi: Anh nói gì cơ? Tôi hét to nhắc lại. Nghe thủng, cố phán: Đi chứ, người ta có tình nhớ đến mình. Anh không thấy ông chủ tịch trịnh trọng bút phê khách đặc biệt à. Nghỉ một lát, Cố  hỏi: Dương lịch, năm nay bao nhiêu rồi? Tôi ghé môi vào gần thái dương Cố, chậm rãi từng con số: Hai ngàn không trăm sáu mươi tám ạ. Cố gật đầu ra hiệu biết rồi. Đoạn ngửa bàn tay mỏng đét, cong cong mấy ngón khô khảu chỉ còn da bọc xương, nhắm tịt mắt, bấm lên bấm xuống từng đốt. Cứ tưởng Cố lại phiêu phiêu nhập hồn vào cơn mê mê tỉnh tỉnh hằng ngày. Bất ngờ cố rành rọt cất lời, không phập phào, không nhầm lẫn, nói với tôi mà như nói với chính mình: Vậy là cái thị xã ấy có chiều dài lịch sử hơn tám chục năm rồi. Mau thật. Ngày ấy…

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2021

Sài Gòn những ngày giãn cách - Truyện ngắn NGỮ YÊN

 



Đầu tháng năm, lúc đó Sài Gòn đã có dịch covid nhưng chưa tràn lan, còn trong tầm kiểm soát, sinh hoạt người dân khá thoải mái, dễ thở. Đến khi có một số người  bên Gò Vấp và quận 12 bị nhiễm thì mọi người bắt đầu nhốn nháo lên cảnh giác vì tốc độ lây lan rất nhanh, rốt cuộc để ngăn dịch chính quyền phải áp dụng chỉ thị 16 giãn cách xã hội, ai ở đâu ở yên đó, nhà cách ly nhà, tổ dân phố cách ly tổ dân phố, khu phố cách ly với khu phố. Tâm làm xí nghiệp bên Gò Vấp nên cũng chịu chung số phận, xí nghiệp tạm dừng sản xuất, anh phải nghỉ việc ở nhà. Tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn, dịch bệnh lan tràn khắp thành phố, người bệnh, người chết khắp nơi không ai kiểm soát nổi? Dịch bệnh ngày càng khốc liệt, bao nhiêu nỗi thương tâm chồng chất lên người dân, có người bị bệnh nặng, chạy lòng vòng đến bốn, năm bệnh viện nhưng không được nơi nào tiếp nhận điều trị, cuối cùng phải trở về phòng trọ nằm chờ chết. Mỗi ngày, tốc độ dịch càng tăng nhanh khủng khiếp, hàng trăm người bệnh nặng phải thở ô xy, hàng ngàn ca nhiễm phải nhập viện, cuộc sống trở nên hoang mang, thiếu thốn trăm bề, không biết tương lai ra sao? Một hôm, có việc vào xí nghiệp, trên đường về anh vô tình thấy một em bé ngủ một mình dưới cột đèn trên vỉa hè đường Quang Trung, không cầm lòng được Tâm dừng lại để một hộp cơm và một chai nước anh tính đem về ăn chiều, thằng bé vẫn còn ngủ say.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2021

LỜI TỎ TÌNH RẤT VỘI - Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

 


Ngôi nhà dã biến mất. Không còn chút vết tích! Tựa như chưa từng có nó. Nơi đó, bây giờ là một cái dốc tuyệt đẹp thả dài từ cây cầu mới xây. Dọc hai bên đường cờ xí rực đỏ. Một cái băng màu mặt trời mới mọc căng ngang cầu. Chút nữa đây người ta cắt băng khánh thành, làm lễ thông cầu, nghiệm thu kỹ thuật.

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2020

LAI RAI CHUYỆN ĐỜI – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

          
Con gái út tôi sinh năm 1983. Giấy khai sinh ghi nơi sinh xã Tân Thạnh huyện Tân Biên tỉnh Tây ninh. Ngày ấy, Tân Thạnh còn là xã kinh tế mới bề bộn vấn đề. Thương cháu gái còn măng sữa mà khẩu phần hằng ngày chỉ toàn củ mì với bo bo, ông bà nội đem cháu lên thành phố nuôi nấng. Thị trấn Tân Châu giầu có sầm uất bây giờ chính là cái xã nghèo nàn heo hút thuở ấy. Bây giờ thi thoảng con tôi tự lái xe ô tô chở con cái về thăm bố mẹ.Có lần tôi hỏi thử: Con còn nhớ chút nào về căn nhà tranh và con đường đất đỏ ngày xưa không? Nó hồn nhiên trả lời: Thì lúc ấy cũng như vầy chứ có khác gì đâu bố. Tôi cười buồn. Tự trách mình già rồi, lẫn cẫn rồi. Lúc về thành phố ở với ông bà, nó còn bé quá, làm sao nhớ nổi quang cảnh nơi mình đã sinh ra và nông nỗi những đời người đã cùng bố mẹ phơi sương đội nắng vật lộn với hoang vu ngày ấy.
          

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

TRĂNG BẠC ĐẦU – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

                                                    Ảnh minh họa của Nguyễn Gia
 
Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng mặt nước. Cơn gió thoảng qua đẩy đưa những chiếc lá úa trôi lững lờ trên dòng kênh. Bóng chị đỗ ra phía trước. Hai cánh tay giăng ngang theo chiều dài đòn gánh như cánh chim bay hối hả trong chiều. Chị thấy mình mỉm cười. Hàm răng đều đặn, trắng bóng thấp thoáng dưới làn nước. Đôi mắt sáng long lanh khiến gương mặt chị bỗng dưng trẻ lại như thuở mới dậy thì.
 

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020

GIẢI THIÊNG – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Nửa đêm về sáng. Đầu giường nổ dòn dã một hồi chuông điện thoại. Đúng lúc tôi đang chìm vào giấc mơ cụ muỗm cổ thụđầu xóm đổ cái rầm. Không giông, không bão, mà cây dăm trăm tuổi lăn đùng ra chết, lạ thật. Ngồi bật dậy, cầm ống nghe, tôi nhận ra tiếng thằng cháu ngoài quê gọi vào. Giọng nó hoảng hốt gấp gáp như sợ có người cướp máy: Chúơi, làng ta xẩy ra chuyện lớn rồi. Căn nhàông Chuột Nhắt bạn chú, bịđào sâu hoắm. Vàng bạc, châu báu chúng nó cuỗm sạch bách. Chỉ còn một cái vỏ chum không với đống nhựa thông lổn nhổn. Tôi ngắt lời cháu: Lão ấy ba đời nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra vàng bạc? Nó chả thèm giải thích, lại còn lên giọng coi thường tôi đã là lão già lẩn thẩn : Giời ạ… Đến bây giờ chú còn tư duy cũ kỹ vậy. Cái gì mà chẳng thể xẩy ra. Thì chú cứ về quê sẽ thấy. Nói qua điện thoại không hết câu chuyện ly kỳ này được đâu chúơi! Rồi nó cúp máy.
 
Ngồi ngẩn người lìên hệ với giấc mơ vừa rồi, bất giác tôi kinh ngạc nhận ra có một sự thông linh đến lạnh sống lưng. Cây muỗm trước cửa miếu Bà Nàng gốc to mấy người dang tay nối  nhau mới khít một vòng, tự nhiên đổ kềnh trước mắt tôi. Chóp ngọn nó cao vút tưởng chạm mây xanh, nháy mắt đã nằm rạp, cách mép hè nhà Chuột Nhắt chỉ vài gang tay. Căn nhà ngói ba gian cũ kỹ của lão rung bần bật mà không đổ sập. Đã biết chỉ là chuyện trong mơ, tỉnh rồi, ngồi tần ngần giữa gian buồng kín đáo, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Bên trong hai lỗ tai còn lùng bùng tiếng dội kinh hoàng của cả cái thân cây đồ sộ nghêu ngoao những cành to bằng cột đình bổ nhào, cắm phập vào mặt ruộng nứt toác đang kỳ khô hạn.     

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

LÊN ĐƯỜNG – Truyện ngắn PHẠM VĂN HOANH

 
Ông Khoa trở mình, mồ hôi chảy ướt chiếc chiếu trúc. Dạo này sao ông thấy nhức mỏi toàn thân, hình như sức khỏe của ông có vấn đề. Nhưng ông không nghĩ đến chuyện bệnh tật mà lan man nghĩ đến chuyện khác. Từ hôm nghe bài hát: “Việt Nam ơi, Việt Nam ơi! Cùng đoàn kết đánh bay covid!…” trên ti vi khiến ông không ngủ được. Đêm nào, ông cũng nghĩ về trách nhiệm của một người thầy thuốc, trách nhiệm của một người công dân đối với đại dịch covid 19. Bây giờ ông phải làm gì để tiêu diệt con vi rút covid 19 này. Đang suy nghĩ bỗng bà vợ gọi:

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2020

NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG MẶT NẠ CƯỜI – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

 
Nàng vừa đi vừa thủ thỉ chuyện chồng con. Giọng nói, tiếng cười ấm áp và ánh mắt rạng ngời hạnh phúc khiến tôi vừa xúc động vừa đau đớn.
 
Tôi cô đơn, rất cô đơn! Dù tôi có vợ và con. Số lượng con cái của tôi nhiều hơn nàng gấp ba lần. Nhưng “chất lượng” lại kém hơn nàng cũng ba lần. Sáu đứa con của tôi, trai gái đủ cả. Chúng cũng thành đạt. Thế nhưng chúng là con số không tròn trỉnh, to tướng. Không đứa con nào của tôi còn nhận ra cha chúng còn sống và cánh cửa cuộc đời sắp khép lại sau lưng. Chúng không nhìn thấy mái tóc bạc trắng lưa thưa. Ánh mắt tôi không còn tinh anh. Và, đôi môi tôi từ lâu lắm thiếu vắng nụ cười thật sự. Chúng đâu nhận ra tôi cũng nhếch mép nhưng đấy là giả đò vui thôi. Để tự dối lòng ấy mà.
 

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

AO HẬU – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

 
          Nhà tôi ở đầu xóm. Nhà anh em thằng Hiếu, con Hạnh ở cuối xóm. Xóm Trại của chúng tôi chơ vơ như một ốc đảo giữa cánh đồng làng Phùng, đếm đi đếm lại vẫn chưa đầy mươi nóc nhà. Hằng năm, vào những ngày tháng tám  rền rĩ mưa rào, trẻ con phải chịu cảnh đứa nào ở nhà đứa ấy, bó cẳng ngồi một chỗ buồn bã nghe ếch nhái kêu inh ỏi. Nửa đêm, cá chép vật ổ đẻ ùm ùm quanh ruộng lúa sát hông nhà. Bố tôi vùng dậy mặc áo tơi, đeo giỏ, cầm nơm lội khắp cánh đồng tới sáng. Hôm sau, giữa mâm cơm thế nào cũng đầy tú ụ đĩa cá kho, và bát cá nấu béo ngậy. Đợi lúc mẹ tôi te tái cắp rổ cáđi chợ Xanh, ước chừng bà đã khuất sau lũy tre ao Hậu rồi, bố tôi mới nháy mắt bảo: Mày ra bến ao lôi xâu cá tao giấu chỗ cũấy, đem sang biếu ông bà Hậu. Tội nghiệp nhà họ chả ai biết làm nghề cá mú. Ông Hậu là bố thằng Hiếu và con Hạnh. Có lần đang lơn tơn xách tòng teng con cá chép đuôi dài quét đất ra khỏi cổng, gặp mẹ tôi quên cái gìđó lật đật quay về. Bà nguýt dài qua kẽ răng: Rõ rặt giống bố nào con nấy. Rồi mày cũng cả đời ra ngơ ra ngẩn như bố mày thôi con ạ. Tôi nhăn răng cười trừ. Chả hiểu bà nguýt tôi hay ngấm nguýt bố tôi. Thây kệ chuyện rắc rối của người lớn, cứ được xổ lồng chơi bời cả buổi với anh em con Hạnh là tôi vui rồi.

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2020

GỌI TÊN NGƯỜI YÊU DẤU – Truyện ngắn Lê Nam Phương

 
 
1
 
Nàng có một cái tên nghe ngồ ngộ, là lạ, hay hay.  Cái tên mà mỗi lần kêu lên nó còn đọng lại, sau đó, trong hồn anh như tiếng chim buổi sáng trong vườn xuân tuổi trẻ, nó trải dài mang mang trên con đường chiều anh lang thang, nó làm cho anh bắt gặp anh trong tiếng gió lao xao của hàng dương liễu hòa trong tiếng rì rào của sóng biển trùng khơi.
 
Nàng có một cái tên nghe vui vui, trong trẻo, vang vang.  Cái tên mà mỗi lần gọi lên thì hình như nó khua từng nhịp trong lòng anh cơ hồ như tiếng bước chân ai rộn rã trên lối đi rãi sỏi nơi công viên một lần hò hẹn, nó làm anh nhìn lên bầu trời trong xanh cao vút, nó làm anh thấy màu mây trời đẹp quá! Nó làm anh bất giác hát vang như một gã ca sĩ cuồng say trước những nhiệm mầu của thanh sắc.
 
Nàng có một cái tên mà một lần, chỉ một lần thôi, ai nghe gọi lên, không chỉ riêng anh, nó còn đọng mãi cái âm thanh kỳ diệu đó trong tim, mãi mãi, cho đến bây giờ, cho đến mai sau, cho đến sau cái mai sau, nghĩa là nó vĩnh cửu, nghĩa là nó bất diệt.  Và bốn mươi năm nay, cái tên đó vẫn còn nguyên trong anh: Lý Minh Thơ.
 

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

CẶP MÈO MUN – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái


 
Bà vợ ông Hải trượt chân ngã trong buồng tắm. Tưởng qua loa, ai dè nằm tụy mấy ngày đã ra đi. Con người ta đến tuổi ngoại bẩy mươi, cái chết đến nhanh chẳng thể ngờ. Bây giờ ông Hải ở một mình. Căn nhà cấp bốn, mặt tiền hướng ra đường phố lớn suốt ngày đêm nhộn nhịp người xe qua lại, mặt hông dài chừng ba chục mét cặp theo con hẻm dài hun hút.

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2020

BÀN CHÂN GỬI LẠI – Truyện ngắn LÊ NAM PHƯƠNG

 
(tặng Phan Xuân Sinh)
 
  • Thiếu úy! Thiếu úy! Em nghĩ chắc vùng này đây.
  • Tui xin ông, đừng có một thiếu úy hai thiếu úy.Bây giờ tui là công dân hạng ba.Ông có biết toa tàu hạng ba không?Người nhốt chung với súc vật.Thế đó.
Quay về phía Nga, Sang hỏi:
  • Em mệt chưa?Nàng đang đứng tựa vào một gốc cây khô, dùng tay gạt gạt mồ hôi trên trán.Nàng mỉm cười, vừa nói vừa nhìn sâu vào cánh rừng.
  • Anh Tùy đừng gọi ảnh là thiếu úy nữa, phải gọi là ngài Đại tướng, phải không anh?

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

Hang vàng – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Đứng ngoài quốc lộ nhìn về, một vùng quê tôiđiệp trùng núi đá. Tưởng chừng chúng mọc liền nhau tạo thành một dãy nối liền với rặng Trường Sơn hùng vĩ. Thực ra mỗi hòn mọc riêng một chỗ, cách nhau một cánh đồng nho nhỏ hay một làng xóm đìu hiu dăm chục nóc nhà. Hòn nào cũng đều nhỏ, thấp, na ná như được nặn cùng khuôn. Ngọn Kỳ Lân được dân gian sùng kínhtôn xưng là núi Chúa cũng chỉ cao chưa đầy dăm trăm mét. Đỉnh núi Chúa quanh năm lảng vảng sương mù. Nghe nói dưới lớp sương mù ấy luôn lảng vảng những hồn ma âm u lẩn quất trong các hang động mịt mù âm khí. Làng cổ Kỳ Lân đông đúc nhất vẫn chưa quá mấy trăm gia đình quần tụ quanh chân núi Chúa. Cư dân ởđây đa phần bản tính hiền lành, nhút nhát. Con trẻ còn nằm trong nôi đã được mẹ hát ru những câu chuyện ly kỳ về vô số kho tàng châu báu còn chôn giấu bên trong vách đá cheo leo vây quanh thung lũng Cô Hồn. Tôi và không ít đứa bạn đã ấp ủ suốt thời niên thiếu giấc mơ một mình thám hiểm những hang động kỳ bí đầy ắp vàng bạc ấy. Nhưng đến lúc tuổi đời chững chạc, chẳng mấy ai cả gan leo cao hơn chỗ thả bầy dê đông đúc nhà mình.

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

CHIỀU NAY SƯƠNG KHÓI LÊN KHƠI – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái


 

Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường
Phạm Duy –  Hồ Huyền Chi
          
Trưa chủ nhật tuần trước bà Bình bị một cơn đau bụng quằn quại. Từ khoa cấp cứu, bà được chuyển vào khoa nội bênh viện Chợ rẫy, rồi lại chuyển sang bệnh viện K. Mới nếm mùi con bệnh mấy ngày, bà đã thấy từng giây, từng phút trôi đi thật nặng nề, chậm chạp. Chiều qua nghe thông báo sáng mai được về nhà, bà mừng như nhặt được vàng, suốt đêm cứ thấp thỏm mong trời mau sáng. Đêm nằm năm ở, các cụ nói không sai. Thôi, cứ về nghỉ ngơi ở nhà mình cái đã, còn sống chết phó mặc cho số phận. Ông Giời đã bắt thì chui xuống lỗ nẻ cũng chẳng thoát. Nghĩ vậy, tự dưng lòng bà nhẹ tênh tênh. Đứa con gái lớn công tác trên thành phố, năn nỉ bà ở lại nhà nó tĩnh dưỡng ít ngày, bà không chịu. Nó đành bảo chồng lái xe đưa bà về quê. Gọi là quê, thực ra chỗ ấy chỉ là nơi mấy chục năm trước ông Bảo, chồng bà, được điều động về bộ chỉ huy quân sự một tỉnh phía nam, mến miền đất cây cối tốt tươi, dân tình hiền hòa, ông bàn với bà chuyển hộ khẩu cả nhà vào trong đấy. Nghe ông điện về, có một trường cấp hai gần doanh trại sẵn sàng nhận bà vào dạy học. Đắn đo mãi rồi bà cũng thuận theo ý chồng. Tới lúc hai người nghỉ hưu, ông bà không quay về quê ngoài bắc nữa. Thấm thoắt đã sắp hết đời người.

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

Hun hút gió Khê Đon – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Nhà văn Vũ Thiện Khái
Năm sinh: 1942
Quê quán: Yên Khánh – Ninh Bình
Trú quán: Thị trấn Tân Châu – Tây Ninh
Hội viên hội Văn Học Nghệ Thuật Tây Ninh
Tác phẩm đã xuất bản:
HƯƠNG HOA MỘC – Tập thơ
THAO THỨC SÔNG QUÊ – Tập truyện ngắn
ĐẤT THIÊNG – Tập truyện ngắn
SÔNG NGUỒN – Tập truyện ngắn
Mới đây nhà văn Vũ Thiện Khái đã ưu ái danh riêng cho datdung.com tập truyện ngắn "PHỐ NINH CỐ SỰ" MÀ NHÀ VĂN DỰ KIẾN SẼ XUẤT BẢN TRONG THỜI GIAN TỚI. Đất Đứng trân trọng giới thiệu từng truyện ngắn trong tập này đến bạn đọc.Tập truyện ngắn này tác giả giữ bản quyền.
 
HUN HÚT GIÓ KHE ĐON
Truyện ngắn Vũ Thiện Khái
 
Thuở tạo thiên lập địa, có hai ngọn núi trôi dạt suýt đâm sầm vào nhau. Nhưng rồi chả biết tại sao cả hai kịp dừng lại ở chỗ này. Giữa hai đầu núi để hở ra một khoảng trống rộng chừng vài trăm mét. Đồng bào Khmer đặt cho cái tên: Khe Đon. Người Việt mình hiểu nôm na là khe gió. Gió Khe Đon bốn mùa ròng rã thổi một chiều. Suốt mấy tháng nắng khô, những bụi cây hoang dại lúp xúp hai bên con đường men theo chân núi, nhuộm thẫm một màu bụi đỏ. Chuyển sang  mùa mưa, gió Khe Đon mang theo khí đá cóng buốt phả ra từ lòng núi, đêm càng khuya càng lạnh tê, lạnh tái. 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2019

ĐIỆU MÚA NGÀY XUÂN – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

Vào một đêm cuối đông, mọi người bỗng choàng tỉnh khi nghe tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang trời dậy đất: “Cháy! Cháy!… Bớ làng xóm… cháy… nhà…!”

Kinh hoàng, cả nhà vùng dậy mở cửa chạy ào ra sân. Một biển lửa hung tợn trùm lấy những căn nhà đầu xóm. Ngọn gió quái ác, tàn nhẫn lùa từng đợt sóng đỏ rực tới trước, bốc từng mảng lửa ném vào mái lá lân cận nhà tôi. Lửa chồm tới, chồm tới…

Chưa bao giờ tôi sợ hãi đến thế. Hai chân như đeo chì, bước chẳng muốn nổi. Bà và mẹ gào lên: “Chạy trước đi con!” rồi hai người phóng trở vào nhà. Tôi bừng tỉnh đuổi theo. Mỗi người chỉ kịp vớ một thứ thì lửa đã liếm tới.

Sau trận hỏa hoạn, tôi chỉ còn cái cặp da với sách vở đang học và mấy bộ đồ mà mẹ đã ôm ra. Còn bà, món bà giữ lại được là cái đầu lân, di vật của ông tôi.