Không
như những lần trước, lần này về Đà Lạt tôi gặp phải một cơn mưa. Mà mưa
dầm. Những hạt mưa nhỏ li ti bay như sương giăng, cảnh vật mù mịt sau
một màn sương dầy đặc, để rồi ít phút sau trời quang mây tạnh như chưa
hề có trận mưa rơi. Một chiếc xe vội vã chạy vụt qua bắn tung tóe vũng
nước đọng trên đường thành những hình rẽ quạt. Tôi nép vào sát lề nhưng
vẫn không tránh kịp, quần áo tôi ướt hết. Tôi bực tức nghĩ không biết
cái thằng cha nào chạy xe mất dạy, chỉ biết đến mình mà không nghĩ đến
người đi đường. Tôi biết mình chẳng làm gì được, tắc xi ở đâu cũng vậy
cả, tôi tự an ủi mình như vậy để cố quên đi cảm giác khó chịu. Tôi đi bộ
tà tà chờ Toại tới đón, tôi nghĩ, biết vậy lên phứt xe trung chuyển cho
rồi.
Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Anh Cương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Anh Cương. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016
HƠI THỞ CỦA QUỶ TRUYỆN – Truyện truyền kỳ Võ Anh Cương
Quê Sinh ở ấp Đa Lạc thuộc Lâm Viên thành nhưng nội tổ đã dẫn thân phụ
Sinh bỏ xứ đi từ lâu lắm. Lúc lâm chung, nội tổ trối lại muốn thân phụ
Sinh đem chút xương tàn về táng ở quê. Thân phụ Sinh hứa với nội tổ sẽ
cố gắng làm theo lời trăn trối nhưng do thời cuộc loạn lạc, nạn binh lửa
tràn lan thân phụ Sinh không thực hiện được ước nguyện của nội tổ.
Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016
MỘT BUỔI CHIỀU VÀNG -Truyện ngắn Võ Anh Cương
Mặt hồ gợn sóng, phía bên kia hồ, bóng của rặng thông xanh mọc ven
đồi Cù chao động dưới đáy nước. Bên này hồ, rừng thông trên đồi nhà
nghỉ Công đoàn trầm tư khẻ reo lên vài nốt nhạc du dương, như có như
không. Một con sáo sậu bay vút lên cao trong nắng vàng ruộm buổi chiều.
Trời trong xanh, nước trong xanh, thế là một buổi chiều vàng! Đối diện
đồi Công đoàn có một quán nhỏ được đặt tên là quán cà phê 4A, chẳng rõ
vì sao? Chỉ biết rằng ngồi ở quán này nhìn ra hồ Xuân Hương là một nơi
ngắm cảnh tuyệt vời. Vài thiếu nữ băng ngang qua đường trước quán, dáng
đi con gái uyển chuyển dịu dàng với những đường cong khiến cho khung
cảnh buổi chiều trở nên lãng đãng, như thực như mơ, đẹp lạ lùng. Đó là
thời điểm sinh viên trường Cao đẳng sư phạm chắc là đi chợ, đi chơi hoặc
là đi không mục đích, tỷ như vì thất tình chẳng hạn? Anh họa sĩ cười
cười với ý nghĩ đó, và anh nghĩ tiếp “tình yêu là cái chi chi mà ai cũng
mắc vào?”.
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
HAI ỐM – Truyện ngắn của Võ Anh Cương
Đón được chiếc tắc xi tôi lên xe và nói với cậu lái xe cho tôi về Gò
Vấp. Tôi lấy làm lạ, tôi đã đi Sài Gòn nhiều lần rồi nên biết thế nào là
những con đường đông đặc người và xe, vậy mà giờ tôi thấy con đường
Điện Biên Phủ rộng rinh, lác đác vài chiếc xe thong dong đang chạy. Như
đọc được ý nghĩ của tôi, người lái tắc xi nói: “Chắc là cả nửa thành phố
đi chơi lễ, lái xe mấy ngày này thật dễ chịu.”.
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)
