Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Thiện Khái. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Thiện Khái. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2022

Ngày xuân uống rượu một mình - Thơ Vũ Thiện Khái

 



 

Bạn thơ thì ở xa xôi

Nàng thơ đỏng đảnh bỏ tôi tếch rồi

Ngày xuân tôi rót mời tôi

Nâng lên đặt xuống mình côi cút mình

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2021

Hương hoa mộc - Thơ Vũ Thiện Khái

 


Cây hoa mộc giữa sân chùa

Hơn trăm năm lẳng lặng toả hương

Chết tức tưởi

Năm mươi năm trước

Những chùm bom đã dội xuống làng

Những chùm bom giết hương hoa mộc

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

TRUYỀN THUYẾT AM LINH ĐIỂU - Truyện ngắn: Vũ Thiện Khái

 


          Mỗi chủ nhật, anh em chúng tôi thường thay nhau giả bộ trêu cố nội: Cố tên là gì vậy? Đôi lúc cố giả bộ giận, he hé đôi môi khô héo để hở hai hàm chỉ còn trơ lợi trả lời: Thưa các ngài, Tôi tên Năm Hòe ạ. Biết rồi còn cắc cớ. Nhiều khi Cố ngơ ngác lắc đầu, mở to cặp mắt lờ lờ cùi nhãn: Không biết… không nhớ. Ấy là thời khắc tâm trí Cố đang chìm vào quên lãng hằng ngày. Vậy mà hôm nhận được tấm thiệp mời dự lễ mừng bốn mươi năm thành lập thị xã TC, Cố tỉnh như sáo. Sai chắt gái phải ngay tức thì ủi phẳng bộ sắc phục công an của Cố vẫn treo trong tủ, sai tôi mở ngăn kéo lấy ra những tấm huân, huy chương óng ánh cài sẵn lên đấy. Tôi thử góp ý: Từ đây đến đấy hơn trăm cây số, tròn trăm tuổi rồi, sức Cố không chịu nổi đâu. Cố khum khum lòng bàn tay che sau vành tai dài như tai Phật, phào phào hỏi: Anh nói gì cơ? Tôi hét to nhắc lại. Nghe thủng, cố phán: Đi chứ, người ta có tình nhớ đến mình. Anh không thấy ông chủ tịch trịnh trọng bút phê khách đặc biệt à. Nghỉ một lát, Cố  hỏi: Dương lịch, năm nay bao nhiêu rồi? Tôi ghé môi vào gần thái dương Cố, chậm rãi từng con số: Hai ngàn không trăm sáu mươi tám ạ. Cố gật đầu ra hiệu biết rồi. Đoạn ngửa bàn tay mỏng đét, cong cong mấy ngón khô khảu chỉ còn da bọc xương, nhắm tịt mắt, bấm lên bấm xuống từng đốt. Cứ tưởng Cố lại phiêu phiêu nhập hồn vào cơn mê mê tỉnh tỉnh hằng ngày. Bất ngờ cố rành rọt cất lời, không phập phào, không nhầm lẫn, nói với tôi mà như nói với chính mình: Vậy là cái thị xã ấy có chiều dài lịch sử hơn tám chục năm rồi. Mau thật. Ngày ấy…

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2020

LAI RAI CHUYỆN ĐỜI – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

          
Con gái út tôi sinh năm 1983. Giấy khai sinh ghi nơi sinh xã Tân Thạnh huyện Tân Biên tỉnh Tây ninh. Ngày ấy, Tân Thạnh còn là xã kinh tế mới bề bộn vấn đề. Thương cháu gái còn măng sữa mà khẩu phần hằng ngày chỉ toàn củ mì với bo bo, ông bà nội đem cháu lên thành phố nuôi nấng. Thị trấn Tân Châu giầu có sầm uất bây giờ chính là cái xã nghèo nàn heo hút thuở ấy. Bây giờ thi thoảng con tôi tự lái xe ô tô chở con cái về thăm bố mẹ.Có lần tôi hỏi thử: Con còn nhớ chút nào về căn nhà tranh và con đường đất đỏ ngày xưa không? Nó hồn nhiên trả lời: Thì lúc ấy cũng như vầy chứ có khác gì đâu bố. Tôi cười buồn. Tự trách mình già rồi, lẫn cẫn rồi. Lúc về thành phố ở với ông bà, nó còn bé quá, làm sao nhớ nổi quang cảnh nơi mình đã sinh ra và nông nỗi những đời người đã cùng bố mẹ phơi sương đội nắng vật lộn với hoang vu ngày ấy.
          

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020

GIẢI THIÊNG – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Nửa đêm về sáng. Đầu giường nổ dòn dã một hồi chuông điện thoại. Đúng lúc tôi đang chìm vào giấc mơ cụ muỗm cổ thụđầu xóm đổ cái rầm. Không giông, không bão, mà cây dăm trăm tuổi lăn đùng ra chết, lạ thật. Ngồi bật dậy, cầm ống nghe, tôi nhận ra tiếng thằng cháu ngoài quê gọi vào. Giọng nó hoảng hốt gấp gáp như sợ có người cướp máy: Chúơi, làng ta xẩy ra chuyện lớn rồi. Căn nhàông Chuột Nhắt bạn chú, bịđào sâu hoắm. Vàng bạc, châu báu chúng nó cuỗm sạch bách. Chỉ còn một cái vỏ chum không với đống nhựa thông lổn nhổn. Tôi ngắt lời cháu: Lão ấy ba đời nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra vàng bạc? Nó chả thèm giải thích, lại còn lên giọng coi thường tôi đã là lão già lẩn thẩn : Giời ạ… Đến bây giờ chú còn tư duy cũ kỹ vậy. Cái gì mà chẳng thể xẩy ra. Thì chú cứ về quê sẽ thấy. Nói qua điện thoại không hết câu chuyện ly kỳ này được đâu chúơi! Rồi nó cúp máy.
 
Ngồi ngẩn người lìên hệ với giấc mơ vừa rồi, bất giác tôi kinh ngạc nhận ra có một sự thông linh đến lạnh sống lưng. Cây muỗm trước cửa miếu Bà Nàng gốc to mấy người dang tay nối  nhau mới khít một vòng, tự nhiên đổ kềnh trước mắt tôi. Chóp ngọn nó cao vút tưởng chạm mây xanh, nháy mắt đã nằm rạp, cách mép hè nhà Chuột Nhắt chỉ vài gang tay. Căn nhà ngói ba gian cũ kỹ của lão rung bần bật mà không đổ sập. Đã biết chỉ là chuyện trong mơ, tỉnh rồi, ngồi tần ngần giữa gian buồng kín đáo, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Bên trong hai lỗ tai còn lùng bùng tiếng dội kinh hoàng của cả cái thân cây đồ sộ nghêu ngoao những cành to bằng cột đình bổ nhào, cắm phập vào mặt ruộng nứt toác đang kỳ khô hạn.     

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

AO HẬU – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

 
          Nhà tôi ở đầu xóm. Nhà anh em thằng Hiếu, con Hạnh ở cuối xóm. Xóm Trại của chúng tôi chơ vơ như một ốc đảo giữa cánh đồng làng Phùng, đếm đi đếm lại vẫn chưa đầy mươi nóc nhà. Hằng năm, vào những ngày tháng tám  rền rĩ mưa rào, trẻ con phải chịu cảnh đứa nào ở nhà đứa ấy, bó cẳng ngồi một chỗ buồn bã nghe ếch nhái kêu inh ỏi. Nửa đêm, cá chép vật ổ đẻ ùm ùm quanh ruộng lúa sát hông nhà. Bố tôi vùng dậy mặc áo tơi, đeo giỏ, cầm nơm lội khắp cánh đồng tới sáng. Hôm sau, giữa mâm cơm thế nào cũng đầy tú ụ đĩa cá kho, và bát cá nấu béo ngậy. Đợi lúc mẹ tôi te tái cắp rổ cáđi chợ Xanh, ước chừng bà đã khuất sau lũy tre ao Hậu rồi, bố tôi mới nháy mắt bảo: Mày ra bến ao lôi xâu cá tao giấu chỗ cũấy, đem sang biếu ông bà Hậu. Tội nghiệp nhà họ chả ai biết làm nghề cá mú. Ông Hậu là bố thằng Hiếu và con Hạnh. Có lần đang lơn tơn xách tòng teng con cá chép đuôi dài quét đất ra khỏi cổng, gặp mẹ tôi quên cái gìđó lật đật quay về. Bà nguýt dài qua kẽ răng: Rõ rặt giống bố nào con nấy. Rồi mày cũng cả đời ra ngơ ra ngẩn như bố mày thôi con ạ. Tôi nhăn răng cười trừ. Chả hiểu bà nguýt tôi hay ngấm nguýt bố tôi. Thây kệ chuyện rắc rối của người lớn, cứ được xổ lồng chơi bời cả buổi với anh em con Hạnh là tôi vui rồi.

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

CẶP MÈO MUN – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái


 
Bà vợ ông Hải trượt chân ngã trong buồng tắm. Tưởng qua loa, ai dè nằm tụy mấy ngày đã ra đi. Con người ta đến tuổi ngoại bẩy mươi, cái chết đến nhanh chẳng thể ngờ. Bây giờ ông Hải ở một mình. Căn nhà cấp bốn, mặt tiền hướng ra đường phố lớn suốt ngày đêm nhộn nhịp người xe qua lại, mặt hông dài chừng ba chục mét cặp theo con hẻm dài hun hút.

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

Hang vàng – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Đứng ngoài quốc lộ nhìn về, một vùng quê tôiđiệp trùng núi đá. Tưởng chừng chúng mọc liền nhau tạo thành một dãy nối liền với rặng Trường Sơn hùng vĩ. Thực ra mỗi hòn mọc riêng một chỗ, cách nhau một cánh đồng nho nhỏ hay một làng xóm đìu hiu dăm chục nóc nhà. Hòn nào cũng đều nhỏ, thấp, na ná như được nặn cùng khuôn. Ngọn Kỳ Lân được dân gian sùng kínhtôn xưng là núi Chúa cũng chỉ cao chưa đầy dăm trăm mét. Đỉnh núi Chúa quanh năm lảng vảng sương mù. Nghe nói dưới lớp sương mù ấy luôn lảng vảng những hồn ma âm u lẩn quất trong các hang động mịt mù âm khí. Làng cổ Kỳ Lân đông đúc nhất vẫn chưa quá mấy trăm gia đình quần tụ quanh chân núi Chúa. Cư dân ởđây đa phần bản tính hiền lành, nhút nhát. Con trẻ còn nằm trong nôi đã được mẹ hát ru những câu chuyện ly kỳ về vô số kho tàng châu báu còn chôn giấu bên trong vách đá cheo leo vây quanh thung lũng Cô Hồn. Tôi và không ít đứa bạn đã ấp ủ suốt thời niên thiếu giấc mơ một mình thám hiểm những hang động kỳ bí đầy ắp vàng bạc ấy. Nhưng đến lúc tuổi đời chững chạc, chẳng mấy ai cả gan leo cao hơn chỗ thả bầy dê đông đúc nhà mình.

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

CHIỀU NAY SƯƠNG KHÓI LÊN KHƠI – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái


 

Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường
Phạm Duy –  Hồ Huyền Chi
          
Trưa chủ nhật tuần trước bà Bình bị một cơn đau bụng quằn quại. Từ khoa cấp cứu, bà được chuyển vào khoa nội bênh viện Chợ rẫy, rồi lại chuyển sang bệnh viện K. Mới nếm mùi con bệnh mấy ngày, bà đã thấy từng giây, từng phút trôi đi thật nặng nề, chậm chạp. Chiều qua nghe thông báo sáng mai được về nhà, bà mừng như nhặt được vàng, suốt đêm cứ thấp thỏm mong trời mau sáng. Đêm nằm năm ở, các cụ nói không sai. Thôi, cứ về nghỉ ngơi ở nhà mình cái đã, còn sống chết phó mặc cho số phận. Ông Giời đã bắt thì chui xuống lỗ nẻ cũng chẳng thoát. Nghĩ vậy, tự dưng lòng bà nhẹ tênh tênh. Đứa con gái lớn công tác trên thành phố, năn nỉ bà ở lại nhà nó tĩnh dưỡng ít ngày, bà không chịu. Nó đành bảo chồng lái xe đưa bà về quê. Gọi là quê, thực ra chỗ ấy chỉ là nơi mấy chục năm trước ông Bảo, chồng bà, được điều động về bộ chỉ huy quân sự một tỉnh phía nam, mến miền đất cây cối tốt tươi, dân tình hiền hòa, ông bàn với bà chuyển hộ khẩu cả nhà vào trong đấy. Nghe ông điện về, có một trường cấp hai gần doanh trại sẵn sàng nhận bà vào dạy học. Đắn đo mãi rồi bà cũng thuận theo ý chồng. Tới lúc hai người nghỉ hưu, ông bà không quay về quê ngoài bắc nữa. Thấm thoắt đã sắp hết đời người.

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2020

BỤI HOA TRINH NỮ – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

0
1
 
           Mới bốn giờ sáng, bà vợ tôi đã lịch kịch trong nhà bếp. Đoán chừng bàấy cẩn thận kiểm lại trong chiếc ba lô con cóc, đã bỏ mấy thứ thuốc men, bộ quần áo dự phòng với tấm võng, cái mùng màu chàm, hai kỷ vật còn lại từ thời chiến tranh tôi vẫn bảo quản rất cẩn thận để dùng trong mỗi dịpđi xa. Nghe bước chân lẹp xẹp, tôi ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi xúc ấm pha trà. Hai chúng tôi cùng có thói quen ngồi rì rầm trò chuyện, cùng nhâm nhi với nhau vài tách trà nóng vào mỗi sớm mai yên tĩnh. Tôi kể lịch trình hai ngày cùng đoàn văn nghệ sĩ tổ chức đi thực tế khu vườn quốc gia Lò Gò – Xa Mát. Sau một giờ ngồi xuồng máy chạy ngược sông Vàm Cỏ, ghé cột mốc 132 xác định ranh giới nước ta và nước bạn Căm Pu Chia, cả đoàn sẽ kéo nhau đi bộ men bờ con suối Đa Ha chảy len lỏi dưới tán rừng Lò Gò, thăm vài chỗ đóng quân của vài cơ quan Trung Ương Cục thời chống Mỹ. Nghe vậy, vợ tôi buông một tiếng thở dài: Nghe nói hồi tết Mậu Thân con Huệ hy sinh ở khu vực suối Đa Ha này đấy. Nửa đêm, một trái bom rơi trúng lán trú quân, xương thịt gần chục trinh nữ văn công xinh đẹp bay đi sạch sẽ. Bây giờ chả biết cái hố bom tai ác ấy ở chỗ nào. Không mắc chứng xưng khớp gối thì tôi đã theo ông nhẩn nha đi dọc con suối ấy. Tin chắc ở đấy mình sẽ nhận ra một chút gì đó của nó còn phảng phất. Cây cỏ còn có tánh linh, huống hồ một con người tinh anh tài hoa nhường ấy. Tôi đã gói sẵn bó nhang trầm xứ bắc, ông cứ đốt lên rải rác cắm vào từng khóm cây, bụi cỏ dọc đường. May ra linh hồn phiêu bạt của nó nhận được chút tình anh em ruột thịt, tình quê hương chứa chan trong từng sợi khói, họa may  bớt chút lạnh lùng.   

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2020

Hun hút gió Khê Đon – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

Nhà văn Vũ Thiện Khái
Năm sinh: 1942
Quê quán: Yên Khánh – Ninh Bình
Trú quán: Thị trấn Tân Châu – Tây Ninh
Hội viên hội Văn Học Nghệ Thuật Tây Ninh
Tác phẩm đã xuất bản:
HƯƠNG HOA MỘC – Tập thơ
THAO THỨC SÔNG QUÊ – Tập truyện ngắn
ĐẤT THIÊNG – Tập truyện ngắn
SÔNG NGUỒN – Tập truyện ngắn
Mới đây nhà văn Vũ Thiện Khái đã ưu ái danh riêng cho datdung.com tập truyện ngắn "PHỐ NINH CỐ SỰ" MÀ NHÀ VĂN DỰ KIẾN SẼ XUẤT BẢN TRONG THỜI GIAN TỚI. Đất Đứng trân trọng giới thiệu từng truyện ngắn trong tập này đến bạn đọc.Tập truyện ngắn này tác giả giữ bản quyền.
 
HUN HÚT GIÓ KHE ĐON
Truyện ngắn Vũ Thiện Khái
 
Thuở tạo thiên lập địa, có hai ngọn núi trôi dạt suýt đâm sầm vào nhau. Nhưng rồi chả biết tại sao cả hai kịp dừng lại ở chỗ này. Giữa hai đầu núi để hở ra một khoảng trống rộng chừng vài trăm mét. Đồng bào Khmer đặt cho cái tên: Khe Đon. Người Việt mình hiểu nôm na là khe gió. Gió Khe Đon bốn mùa ròng rã thổi một chiều. Suốt mấy tháng nắng khô, những bụi cây hoang dại lúp xúp hai bên con đường men theo chân núi, nhuộm thẫm một màu bụi đỏ. Chuyển sang  mùa mưa, gió Khe Đon mang theo khí đá cóng buốt phả ra từ lòng núi, đêm càng khuya càng lạnh tê, lạnh tái. 

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2019

PHỐ NINH CỐ SỰ – Truyện ngắn: Vũ Thiện Khái


Bây giờ cố quận tên là chiêm bao – Bùi Giáng.
 
Còn hai mươi phút nữa đoàn tầu Nam – Bắc sẽ khởi hành. Gã vào ga Sài Gòn. Tìm số toa, số buồng,  nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô được phát từ thuở đi B lên vị trí đầu giường, sắp xếp lại chăn gối rồi gã ngồi thừ người nghĩ ngợi. Đợi tới lúc dưới gầm toa lịch kịch chuyển động, gã mới lấy điện thoại gọi cho đứa con gái lớn nhà ở bên kia đường, đối diện cổng ga. Gã biết, nếu báo tin trước mươi phút, nó sẽ lâp tức luồn qua cửa soát vé, lôi tuột bố ra khỏi toa tầu. Không trả được vé thì bỏ. Bên tai gã, tiếng con gái vo ve như tự nơi nào xa lắc: Bố ở đâu vậy? Con nghe có tiếng còi tu tu. Bố đang trên tầu ra Bắc. Tầu chạy được mấy phút rồi. Nó hoảng hốt hỏi dồn: Ối giời ôi! Sao bố cứ hay làm những chuyện bất ngờ vậy? Tim bố đã phập phập phù phù, lỡ xẩy ra chuyện gì thì chúng con làm sao xoay sở kịp. Bố điên thật rồi. Gã nhỏ nhẹ ngắt lời: Các con yên tâm. Bố không sao đâu. Nói rồi cúp máy. Gã sợ mình trở nên yếu đuối mỗi khi nghe nó thút thít như con trẻ. Nhất là vào lúc này, gã rất dễ mủi lòng. 

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

Ngày xuân uống rượu một mình - Vũ Thiện Khái


 
Bạn thơ thì ở xa xôi
Nàng thơ đỏng đảnh bỏ tôi tếch rồi
Ngày xuân tôi rót mời tôi
Nâng lên đặt xuống mình côi cút mình

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

MIẾU CÔ HỒN – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

vt-khai

Bóng phần tử xa chừng hương khúc
Bãi tha ma kẻ dọc người ngang
Cô hồn nhờ gửi tha phương
Gió trăng hiu hắt, lửa hương lạnh lùng
(Văn Chiêu hồn – Nguyễn Du

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

CÁI PHAO CÂU CON ĐẠI BÀNG – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

vu-thien-khai
(Sông Nguồn 12)
          Chuẩn bị cho chuyến hành trình tìm về Sông Nguồn của tôi, cha tôi nhét một hộp sâm Triều Tiên xuống đáy ba lô, dặn: Về tới quê con thay bố biếu cụ giáo Thiềng. Nhớ thưa với cụ bố gửi lời hỏi thăm và chúc thày trường thọ. Chú Hương sẽ đi cùng con. Chú Hương là con ông chú ruột của cha tôi, người buổi sáng cách nay mấy ngày đã  đón tôi ngoài cổng hậu làng Điềm. 

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

CHÚ KHÁCH – Truyện ngắn Vũ Thiện Khái

 tiệm 
 (Sông Nguồn 11)
 
          Nhớ quê, bà tôi hay kể đủ chuyện ngày xưa ở làng. Đôi lần bà tấm tắc khen những chú Khách chợ Xanh giỏi giang đường buôn bán. Mấy năm cuối dời, lẫn rồi, vài bận bà tôi nhìn trước nhìn sau rồi vời tôi đến bên giường thì thào: Nhà mình nhận nuôi một chú Khách từ lúc nó còn con nít. Nó khổ lắm. Rồi bà im bặt. Dường như nhận ra mình lỡ lời. Ngày cha tôi đưa bà vào ở hẳn trong thành phố Hồ Chí Minh, câu chuyện Hoa kiều đang hồi gay cấn lộn xộn. Tôi nghĩ bà chợt loé lên những ký ức một thời hoang mang sợ hãi. Trước ngày làm một chuyến tự mình tìm về Sông Nguồn, tôi được cha tôi kể cho nghe chuyện chú Khách nhà mình.                                                                  

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

ĐÀN CHIM SẺ - Truyện ngắn: Vũ Thiện Khái


            Tôi được chuyển về thị trấn T dạy học. Ngày ấy thị trấn mới thành lập được dăm năm,dân cư chưa đông lắm nên với túi tiền giáo viên quèn tôi vẫn có cơ hội mua được một căn nhà trong hẻm hợp với sở thích của mình. Con đường hẻm ấy rộng vừa đủ cho hai xe ô tô không lớn lắm tránh nhau. Không xa qúa cho những nhà hai bên đường dễ dàng qua lại giao tình gần gặn thân mật như  láng giềng nơi thôn dã . 

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

XÓM BÌNH YÊN - Truyện ngắn : Vũ Thiện Khái


1-Ông Hòa nghỉ hưu loáng cái đã mươi năm. Đời người trôi nhanh vùn vụt. Nhưng rồi ngẫm lại, ông chợt thấy mười năm là cả một đoạn đường thật dài. Nhớ thời còn công tác ở quê nhà, ký ức ông vẫn in rõ từng chân tơ kẽ tóc mọi chuyện. Vậy mà chẳng hiểu sao những chuyện chỉ mới vài năm, thậm chí vài tháng, vài ngày qua ông quên lãng khá nhiều. Phải chăng đấy cũng là lý do cả tháng nay vợ con ông cứ một mực cho là ông bị tâm thần?
Trước đây ông Hòa làm cán bộ tổ chức Phòng Giáo dục huyện T… hơn hai chục năm liên tục. Gốc gác xa tít ngoài Bắc, ba đứa con hiện đều đã có gia đình yên ổn trong Nam, nên hai vợ chồng ông quyết định không về quê nữa. Cả đời ông vốn coi sự phục tùng như là chuyện hiển nhiên phải vậy, nên khi cấp trên gợi ý cho hưu sớm vài năm, ông chẳng bận tâm. Không còn phận sự sáng sáng lo đến cơ quan đúng giờ như cái máy, nên năm giờ sáng mỗi ngày, ông đi bộ một vòng, từ nhà qua cầu Tha La, cả đi lẫn về đúng năm cây số. Mất đúng một giờ. Sáu giờ rưỡi dắt thằng cháu ngoại đến trường. Thong thả quay về, bữa gặp bạn già thân thiết thì vào quán nhâm nhi với nhau ly cà phê, tào lao vài  câu chuyện. Không thì ông về thẳng nhà, vào phòng sách viết lách, đọc tài liệu. Có bận vợ ông phải gõ cửa, ông mới sực nhớ đã tới bữa trưa. Chiều đến, hôm nào nắng ráo ông thủng thẳng ra bến sông Tha La kiếm chỗ yên tĩnh ngồi câu. Được cá hay không, chẳng có gì quan trọng. Có được vài giờ xa lánh ồn ào phố thị, thanh thản ngắm dòng nước trong xanh chảy dưới chân cầu, được nghe tiếng con chim nào đó từ lùm cây chợt bay vù lên, là ông sảng khoái mãn nguyện rồi. Nhờ vậy, bẩy chục tuổi rồi, tuy không nhanh nhẹn như lúc trẻ trung, nhưng cũng chưa ộ ệ chậm chạp tuổi già. Mấy bữa dự giải  cầu lông huyện tổ chức, ông đi ba ta trắng, quần sọoc trắng, áo thun trắng cộc tay, để lộ cơ bắp tròn lẳn, tung tẩy trên sân đấu, mấy bà bạn sồn sồn ngắm mòn con mắt. Họ đùa ông: Chị nhà không khéo giữ là chúng em cướp anh đi đấy. Vậy mà cả tháng nay người ta thắc mắc tại sao ông vắng bặt. Có bạn già không yên lòng tìm đến tận nhà tìm ông thì gặp hai cánh cổng khép im ỉm. Vừa bấm chuông, ông bạn già đã thấy ông vui mừng chạy ra, tưởng ông mở cổng mời vào. Ai dè, người trong, người ngoài cổng cứ thế đứng nhìn nhau.