Hiển thị các bài đăng có nhãn Đặng Việt Trinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đặng Việt Trinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

Mênh mang đêm về - Tản văn Đặng Việt Trinh


   Chị đón tôi ở siêu thị của chung cư, mỉm cười rồi dẫn tôi lên nhà. Hai đứa con chị mừng rỡ chào dì. Dẫn tôi vào phòng, chị vội ra ngoài cho mấy đứa trẻ ăn. Căn hộ chị tầng 19, đủ cao để nhìn thấy những thứ đằng xa kia. Tôi đến kéo cửa sổ. Phía trên  là bầu trời cao vô số những vì sao lấp lánh. Phía dưới là muôn ánh đèn lung linh, huyền ảo từ quận 1. Hít thở sâu, nhìn xa xăm, thả hồn trong cơn gió đêm thổi phả vào người mát rượi. Bất giác tôi buồn, cố kềm nén để nước mắt không rơi nhưng mà kỳ lạ, nó có chịu nghe mình đâu, và nó vẫn tuôn ra như thể bấy lâu chất chứa nhiều điều chưa được tỏ bày. Không buồn sao được, chuỗi ngày qua cứ như một giấc mơ. Những cơ hội, những cuộc chia ly, gặp gỡ… Mọi thứ đến nhanh và ồ ạt đến mức nhiều lúc nằm gác tay lên trán mà cứ ngỡ mình đang là sinh viên, vô tư cười đùa nhảy nhót cùng chúng bạn.