Tôi chạy ào ra sau vườn rồi chạy lên đồi thông, vừa chạy vừa khóc. Tôi gần như đâm sầm vào một gốc thông rồi rũ người xuống, ngồi bó gối, khóc không thôi. Những âm thanh lạnh lùng đến cay nghiệt của mẹ ban nãy cứ văng vẳng truy đuổi tôi đến tận chỗ này “Mày lấy ai cũng được, ở đâu cũng được còn những thằng ở dưới đó thì không, nếu cãi lời muốn đi đâu thì đi, đừng bước chân về nhà này nữa. Nhớ lấy!”, mẹ chỉ có bấy nhiêu từ thôi, mẹ không thay đổi mặc cho tôi có giãi bày van xin thế nào đi chăng nữa.