“Ăn của rừng rưng rưng nước mắt”

    “Chỉ cách nhau ba mươi cây số mà phải mất hai mươi năm mình mới gặp lại. Hóa ra trái đất có lúc thì chật chội, lúc lại mênh mông”. Chín “cò” nói với tôi trong ánh mắt xa xăm. Con chim sa sả đậu tít ngọn cầy cao ngút mắt gióng giếc một hồi saaả..! saaả!.. làm lung lay cả không gian. Đó là một loài chim lẻ bạn, lúc nào cũng bay cô đơn một mình và kêu tiếng buồn não nuột. Thịt của chúng tanh và dai nhách nên chẳng ai mê. Chín “cò” ước lượng khoảng cách rồi nheo nheo mắt nói: “ Nếu là ngày xưa mình sẽ tì bá súng vào chỗ này và…đùng một phát. Con chim đó sẽ không còn cơ hội để than thở”. Đôi mắt ánh lên tia nhìn của gã thợ săn làm tôi chợt rùng mình. “Cậu còn nhớ cái lần cậu đã thua cuộc mình không?”. “Nhớ. Lần đó là con chim két mồng đậu tận ngọn cây vênh vênh độc chiếc”. “Đúng vậy. Khi mình nổ súng, ba mươi giây sau con chim vẫn đứng im. Cậu cười bảo trật rồi, còn mình thì biết chắc nó trúng đạn. Và cậu đã thua”. Viên đạn xuyên qua đầu con chim một cách bất ngờ khiến những ngón chân của nó co quắp bám vào cành cây không rời. Chỉ đến khi hồn lìa khỏi xác nó mới chao nghiêng rơi xuống như chiếc lá rừng khô.