Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Thơ Ngưng Thu



 NIỆM KHÚC MƯA XUÂN

* Chuyển trời ...mưa, mưa lạnh, gió thoảng mái hiên buồn, ta ngồi nhai nỗi nhớ, mây trên trời...mây luông. Khoả vào lòng mênh mông chút tâm tư giá buốt, vách không chừng não nuột, từng kỉ âm vọng về.
* Đông vào hồn thiết thê, giấc mơ đưa vẵng tiếng, vườn sau con chiền chiện cất lời say hương tình. Mùa xuân bỗng giật mình, nụ hoàng hoa chớm nở. Ừ! thì ra mưa nhớ. Ừ! thì là mưa xuân.
* Có chi mà bâng khuâng, có chi mà thê thiết, vạt nắng nào hay biết màu mưa làm nên thơ, hạt mưa làm cơn mơ êm đềm ru khoảng mộng. Cánh đồng thơ lồng lộng, hồn thơ vào phiêu du.
* Đất trời nhớ mùa thu, lá say chiều lá hát, khúc yêu thương dào dạt, thả hồn cơn mưa chiều. Ta nhớ người ta yêu mùa xưa nghe lá rụng...phím dương cầm bung tiếng gọi mùa thu quay về.
* Mưa vào hồn đắm mê, ta say chiều ta nhớ...hạt mưa ơi cứ ngỡ, lạc vào niềm riêng ta. Mưa vào hồn thiết tha, mưa vào hồn câm nín ... Cơn mưa nào an tịnh cho ta vào cơn mưa...


XUÂN
Ôm choàng
lên tháng mười hai
chạm làn đông
buốt bờ vai dương trần
hoàng hoa trước ngõ
tần ngần
rủ rê ong bướm
xa
gần
về qua.
Gió xuân
khẽ lướt hiên nhà
mây xuân thở nhẹ
thơm tà áo xuân
vào mùa
cánh én vòng quanh
tháng giêng về
gọi yến oanh sum vầy.


Ơ NÀY HẠT SƯƠNG

* Sương khuya đan kín lối. Nghiêng hờ trăng, ánh xuân. Nghe bờ môi chừng đắm đuối trong nhau vạn lần .
* Sương lăn vào mộng cũ. Vạt... từng vạt buồn căm. Nỗi nhớ vừa tích cổ, hóa tường rêu yên nằm.
* Sương rơi từ cao đẫm thấm vào hồn hoang vu. Vòng tay nào mong mỏi, vòng tay nào mơ du.
* Thềm hoa lay sương mù. Đêm vờ say giấc, gọi vệt buồn thôi hoang hoải. Bờ vai này... bờ vai.
* Em là hạt sương mai, len vào hương gió thoảng. Anh là mây phố cổ. Ôm chiều...ngồi đa đoan.
* Ơ này, hạt sương ngoan tan vào tia nắng mỏng, tan vào ngày riết róng, tình nơi nào mênh mông.
* Ơ này hạt sương trong ...Ơ này hạt sương trong

 
NỖI CÔ ĐƠN CỦA SÓNG 
Sóng có đi hết một đời cũng chỉ để vỗ bờ thôi
mơ hạnh phúc đơn sơ 
ngày cánh buồm dềnh lên vùng cát ánh 
dẫu biển chiều nay có dâng màu sóng sánh 
hoàng hôn chìm... 
giấc mộng cứ băng ngang.

 
Có lẽ nào biển quá run rẩy trước không gian 
chòng chành sóng cứa vào đêm đau nhói 
biển mênh mông cánh buồm thân tròi trọi 
nhức nhối lòng gió cào cấu đêm đen.

Sóng thêu dệt ước mơ
ngày khô khốc đan xen 
nước nóng dần biển cạn màu hanh rát
có hay không mảng ngày nghe nhàn nhạt
phố đông người,nào ai hiểu lòng ta?

Biển rộng cứ bao la
thấu nỗi buồm trầm mạn?
ngày kệch cỡm khoắn sâu vào năm tháng
những vết hằn in đậm dấu  tàn phai.

Có thật rồi một ngày sóng cũng phải chia hai?
chia bờ cát buộc nỗi đau nhưng nhức
ta bên nhau là một điều rất thực
chạm được rồi
sao nỗi nhớ cứ cong vênh?


NGƯNG THU

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét