Hiển thị các bài đăng có nhãn Giang Hiển Sơn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giang Hiển Sơn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019

SA PA DU KÝ – Giang Hiền Sơn

                                            Tác giả bên tu viện Tà Phìn
 
Ở trên độ cao hơn một ngàn sáu trăm mét so với mực nước biển, Sa Pa được trời phú cho một bầu không khí vô cùng trong lành, mát mẻ với đủ những sắc thái khác nhau, khá đa dạng của tiểu vùng khí hậu ôn đới nằm giữa miền khí hậu cận nhiệt đới. Giữa bao la núi biếc trập trùng của dải Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, với đỉnh Phan Xi Phăng dựng thẳng đứng giữa trời cao để làm thành nóc nhà của cả vùng Đông Dương rộng lớn nên thị trấn phố núi nhỏ bé nơi miền biên viễn cực Bắc này quanh năm mây phủ, nhạt nhoà khói sương. Với cái địa hình như thế, Sapa không chỉ mang trên mình những núi đồi hoang sơ, hùng vĩ mà còn có những đèo cao dốc đứng, thác đổ suối reo cùng muôn cây vạn hoa dư sức mê mẩn, quyến rũ người xem. Có lẽ vậy mà cách đây trên một trăm năm, người Pháp đã phát hiện và xây dựng chốn này thành một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng, mát mẻ như Đà Lạt trên cao nguyên Langbiang khiến bao người về rôi lại đến như một kẻ nghiện. 

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2019

QUÊ NHÀ CHIỀU CUỐI NĂM – GIANG HIỀN SƠN

                                               
Cuối năm gió lạnh buốt tê tái, nghe đài báo đâu đó trên núi cao Sa Pa hay Mẫu Sơn suối còn đóng thành băng và tuyết phủ trắng xóa. Xóm núi Vằng Mạ quê mẹ ẩn mình dưới chân núi, bên con suối Pác Cung của đất cam Hà Giang không lạnh đến mức có tuyết rơi nhưng cũng cắt da cắt thịt, đủ để làm cho ai nấy đều phải co ro, xuýt xoa kêu lên lạnh quá. Hình như mùa đông này trời nghe có vẻ rét ít hơn nhưng khi rét là rét đậm rét hại. Đã vậy, những ngày sau lễ noel tiết trời thêm lây rây mưa. Cơn mưa tiễn mùa khiến cho cái mọi vật đều se sắt lại, cái lạnh nghe như càng lạnh hơn. Những cơn mưa thất thường, đến rồi lại đi với hàng ngàn hạt li ti không đủ làm cho ướt sũng áo quần nhưng vương lại trên tóc, bám vào làn da cũng đủ làm cho cái lạnh ngấm sâu hơn trong thớ thịt khiến gân xương cũng phải tê buốt. Cái gió rét, giá lạnh của xóm núi vùng cao cực Bắc là thế. Lạnh đến nỗi ngồi bên bếp củi đỏ lửa mà đôi bàn tay vẫn không khỏi cứng đơ, lóng ngóng, run rẩy.