
Đặt
thùng tưới xuống đất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là xong. Mấy chục gốc
mai trong vườn vừa được tắm mát, chúng hân hoan chìa những chiếc nụ bum
búp, be bé ra đón nắng. Đó là niềm hy vọng của ba tôi, giấc mơ làm giàu
của ba sắp trở thành hiện thực.
Mấy hôm trước, ba bảo tôi vặt lá mai. Theo dự tính của ba thì đây là
thời điểm thích hợp nhất. Hái lá sớm quá, chưa tết, mai đã ra hoa. Còn
chậm, tết xong, mai mới từ từ nở thì… xuân muộn. Chắc hẳn không ai thèm
chọn mua những cây mai như thế. Và, ba sẽ bán ế, giấc mộng vàng tan vỡ.
Gia đình lại được dịp xào xáo. Ba mẹ thay phiên trách móc nhau. Tết sẽ
buồn như… chết. Vì thế, tôi phải ra tay nghĩa hiệp, giúp ba ép mai nở
đúng giờ giấc. Tôi ngắt lia, ngắt lịa, từng chiếc lá thi nhau lìa cành.
Chúng bay tản mạn quanh tôi nửa như luyến tiếc nguồn cội, nửa như chế
giễu: “Chưa hết đâu, còn phải quét lá nữa, bé ạ!”. Thấy vẻ mặt ủ rũ của
tôi, ba an ủi: “Bao nhiêu lá là bấy nhiêu tiền đó con!”. Tôi chẳng phấn
khởi chút nào. Những điều ba nói thường ít có sức thuyết phục đối với mẹ
và tôi. Bởi lẽ, kế hoạch nào của ba cũng vĩ đại nhưng thành quả đạt
được luôn… hạn chế. Làm việc gì ba cũng phô trương ầm ĩ nhưng thu hoạch
thì lặng lẽ, im lìm.