Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Thị Mây. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Thị Mây. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2021

LỜI TỎ TÌNH RẤT VỘI - Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

 


Ngôi nhà dã biến mất. Không còn chút vết tích! Tựa như chưa từng có nó. Nơi đó, bây giờ là một cái dốc tuyệt đẹp thả dài từ cây cầu mới xây. Dọc hai bên đường cờ xí rực đỏ. Một cái băng màu mặt trời mới mọc căng ngang cầu. Chút nữa đây người ta cắt băng khánh thành, làm lễ thông cầu, nghiệm thu kỹ thuật.

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

TRĂNG BẠC ĐẦU – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

                                                    Ảnh minh họa của Nguyễn Gia
 
Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng mặt nước. Cơn gió thoảng qua đẩy đưa những chiếc lá úa trôi lững lờ trên dòng kênh. Bóng chị đỗ ra phía trước. Hai cánh tay giăng ngang theo chiều dài đòn gánh như cánh chim bay hối hả trong chiều. Chị thấy mình mỉm cười. Hàm răng đều đặn, trắng bóng thấp thoáng dưới làn nước. Đôi mắt sáng long lanh khiến gương mặt chị bỗng dưng trẻ lại như thuở mới dậy thì.
 

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2020

NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG MẶT NẠ CƯỜI – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

 
Nàng vừa đi vừa thủ thỉ chuyện chồng con. Giọng nói, tiếng cười ấm áp và ánh mắt rạng ngời hạnh phúc khiến tôi vừa xúc động vừa đau đớn.
 
Tôi cô đơn, rất cô đơn! Dù tôi có vợ và con. Số lượng con cái của tôi nhiều hơn nàng gấp ba lần. Nhưng “chất lượng” lại kém hơn nàng cũng ba lần. Sáu đứa con của tôi, trai gái đủ cả. Chúng cũng thành đạt. Thế nhưng chúng là con số không tròn trỉnh, to tướng. Không đứa con nào của tôi còn nhận ra cha chúng còn sống và cánh cửa cuộc đời sắp khép lại sau lưng. Chúng không nhìn thấy mái tóc bạc trắng lưa thưa. Ánh mắt tôi không còn tinh anh. Và, đôi môi tôi từ lâu lắm thiếu vắng nụ cười thật sự. Chúng đâu nhận ra tôi cũng nhếch mép nhưng đấy là giả đò vui thôi. Để tự dối lòng ấy mà.
 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2019

ĐIỆU MÚA NGÀY XUÂN – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

Vào một đêm cuối đông, mọi người bỗng choàng tỉnh khi nghe tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang trời dậy đất: “Cháy! Cháy!… Bớ làng xóm… cháy… nhà…!”

Kinh hoàng, cả nhà vùng dậy mở cửa chạy ào ra sân. Một biển lửa hung tợn trùm lấy những căn nhà đầu xóm. Ngọn gió quái ác, tàn nhẫn lùa từng đợt sóng đỏ rực tới trước, bốc từng mảng lửa ném vào mái lá lân cận nhà tôi. Lửa chồm tới, chồm tới…

Chưa bao giờ tôi sợ hãi đến thế. Hai chân như đeo chì, bước chẳng muốn nổi. Bà và mẹ gào lên: “Chạy trước đi con!” rồi hai người phóng trở vào nhà. Tôi bừng tỉnh đuổi theo. Mỗi người chỉ kịp vớ một thứ thì lửa đã liếm tới.

Sau trận hỏa hoạn, tôi chỉ còn cái cặp da với sách vở đang học và mấy bộ đồ mà mẹ đã ôm ra. Còn bà, món bà giữ lại được là cái đầu lân, di vật của ông tôi.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019

Hương đồng bằng – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây



                                                    Nhà văn Nguyễn Thị Mây (Trà Vinh)
 
Nng tt, bu tri ngan ngát tím. Gió dìu du làm nhng tán lá da nhy nhưt xanh. Bóng ti loang dn, tràn ngp khp nơi. Không gian như bị phủ   trùm bi mt tm màn nâu sm. Ngt ngt! Bc bi! Bng, trăng lên. Vng trăng tròn to như mt cái  đĩa đỏ rng rc  nhô lên từ chân tri đàng đông, lững thững đi lên, nm chênh chếch trên tán lá da ven sông, rc nhng lung sáng nhàn nht xung dòng sông vng lng, nhum vàng sum sum nhng đóa Điệp Lào dc bên bi.

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2019

TIẾNG CHUÔNG DỊU DÀNG – Tùy bút Nguyễn Thị Mây


Bỗng dưng tôi thèm nghe tiếng chuông. Âm thanh dịu dàng phát ra từ bàn tay mẹ khi người cầm chiếc dùi bé xíu gõ nhẹ vào cái chuông đồng chỉ nhỉnh hơn cái bát một chút. Tiếng chuông lan tỏa, mơn man không gian chập choạng tối, vuốt ve, ru hời nỗi buồn chìm vào giấc mơ trần gian.

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2019

NHÀ GỖ NGÀY CŨ – Tùy bút Nguyễn Thị Mây

Tôi được sống trong ngôi nhà gỗ yêu thương chỉ có mấy ngày nhưng cũng đủ để ký ức đong đầy hạnh phúc và mơ ước.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

NHỮNG CHIẾC MẶT NẠ TÌNH YÊU – Tùy bút Nguyễn Thị Mây

Buổi chiều. Khi nắng ngã sang màu tím nhạt, tôi hay ra ngồi trên băng đá để ngắm khách qua đường. Nhìn dòng người ngược xuôi, tôi dễ dàng nhận ra những chiếc mặt nạ yêu. Thật phong phú!

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2019

DƯỚI BÓNG RÂM TÀN PHƯỢNG – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

          Tôi dừng lại, hít thật sâu rồi thở ra vài lần. Đã hết run. Có tiếng thúc giục: "Vào đi!". Trống ngực lại đánh dồn dập. Tôi lấp ló một hồi mới dám bước vào văn phòng trường. Ba người trố “mười cặp mắt” nhìn tôi, nét mặt nghiêm nghị như sắp xử án. Tôi vội gật đầu chào:
          – Thưa thầy, thưa cô, thưa thầy…!
          Thầy hiệu trưởng, người duy nhất có… hai mắt chỉ cái ghế, bảo:
          – Ờ, em ngồi đó!

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2019

XAO ĐỘNG XUÂN THÌ – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

Đặt thùng tưới xuống đất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là xong. Mấy chục gốc mai trong vườn vừa được tắm mát, chúng hân hoan chìa những chiếc nụ bum búp, be bé ra đón nắng. Đó là niềm hy vọng của ba tôi, giấc mơ làm giàu của ba sắp trở thành hiện thực.
Mấy hôm trước, ba bảo tôi vặt lá mai. Theo dự tính của ba thì đây là thời điểm thích hợp nhất. Hái lá sớm quá, chưa tết, mai đã ra hoa. Còn chậm, tết xong, mai mới từ từ nở thì… xuân muộn. Chắc hẳn không ai thèm chọn mua những cây mai như thế. Và, ba sẽ bán ế, giấc mộng vàng tan vỡ. Gia đình lại được dịp xào xáo. Ba mẹ thay phiên trách móc nhau. Tết sẽ buồn như… chết. Vì thế, tôi phải ra tay nghĩa hiệp, giúp ba ép mai nở đúng giờ giấc. Tôi ngắt lia, ngắt lịa, từng chiếc lá thi nhau lìa cành. Chúng bay tản mạn quanh tôi nửa như luyến tiếc nguồn cội, nửa như chế giễu: “Chưa hết đâu, còn phải quét lá nữa, bé ạ!”. Thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, ba an ủi: “Bao nhiêu lá là bấy nhiêu tiền đó con!”. Tôi chẳng phấn khởi chút nào. Những điều ba nói thường ít có sức thuyết phục đối với mẹ và tôi. Bởi lẽ, kế hoạch nào của ba cũng vĩ đại nhưng thành quả đạt được luôn… hạn chế. Làm việc gì ba cũng phô trương ầm ĩ nhưng thu hoạch thì lặng lẽ, im lìm.

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

LỜI TỎ TÌNH RẤT VỘI - Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây


Không có văn bản thay thế tự động nào.

 Tranh thêu chữ thập chưa kịp đóng khung .

Ngôi nhà dã biến mất. Không còn chút vết tích! Tựa như chưa từng có nó. Nơi đó, bây giờ là một cái dốc tuyệt đẹp thả dài từ cây cầu mới xây. Dọc hai bên đường cờ xí rực đỏ. Một cái băng màu mặt trời mới mọc căng ngang cầu. Chút nữa đây người ta cắt băng khánh thành, làm lễ thông cầu, nghiệm thu kỹ thuật.

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

TÂY NINH - ĐỒNG NAI, TÌNH ĐẤT - TÌNH NGƯỜI - GHI CHÉP Nguyễn Thị Mây


          
 Trước đây, tôi đã được đến Tây Ninh, Đồng Nai nhiều lần. Nhưng tâm thế tựa như người cưởi ngựa xem hoa. Chúng tôi lướt qua những nơi có cảnh đẹp, chụp vài kiểu hỉnh lưu niệm... rồi thôi.
          Đến khi cùng đoàn văn nghệ sĩ tham gia chuyến đi thực tế do Hội Văn học nghệ thuật Trà Vinh tổ chức với chủ đề Về nguồn, tôi thật sự cảm nhận tình đất, tình người nơi vùng đất lưu dấu lịch sử anh hùng một thời giữ nước một cách sâu sắc.

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

CON GÁI CÔNG THẦN – TRUYỆN NGẮN NGUYỄN THỊ MÂY

 
          Như có ai cầm gậy chọc vào tổ ong. Những tiếng vo ve túa ra, lan rộng. Tôi cũng có mặt trong đám trẻ túm tụm bàn tán chuyện Uyển tự xưng là  con gái  công thần.

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Nguyễn Thị Mây – Viết để lo cho con


Nguyễn Thị MâyDù sao con Mây cần ăn và học. Mây bắt đầu dùng cây bút. Đầu tiên Mây dịch Truyện từ tiếng Anh sang tiếng Việt . Truyện đầu tay lúc đó là ” LỜI KÊU CỨU TRÊN YÊN NGỰA”.  Tạp chí Văn nghệ Cửu Long đăng ngay , rồi đến nhiều truyện dịch khác. Nhưng rồi Mây phát hiện. Vốn tiếng Anh của mình chưa đủ để theo đuổi mãi. Mà Mây lại không có nguồn để dịch nữa. Nên Mây nghĩ nên tự sáng tác là nhanh nhất. Vậy là Mây bắt đầu viết truyện ngắn. Truyến ngắn đầu tay là  NGÀY XƯA, CON NGỖNG TÍM”.  Báo Văn Hóa TV đăng. và người biên tập tới tận nhà đặt hàng số kế. Vậy là….Mây theo nghiệp viết luôn.
Họ và tên: UÔNG NGỌC VÂN
Bút danh:  NGUYỄN THỊ MÂY – ĐỖ QUYÊN
Năm sinh:  03.05.1953
Quê quán:  Long Đức, Trà Vinh.
Dân tộc:     Kinh.
Trình độ học vấn: Tốt nghiệp THPT.
Trình độ chính trị: Sơ cấp.
Trình độ chuyên môn: Đại học ngành Tâm lý – Giáo dục.
Nghề nghiệp: Giáo viên (Đã nghỉ hưu)
Nơi thường trú: 196, Nguyễn Thị Minh Khai, TPTV.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

Mưa bóng mây – Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây

                                                                               
          Nhà tôi ở ngoại ô thành phố. Nơi có những hàng cây xòe tán rộng, ruộng lúa mênh mông và khoảng trời bao la trong lành, thoáng đãng. Nhưng nghèo và quê mùa hơn vùng nội ô.
          Dù vậy, mấy nhỏ bạn học của tôi cũng thích mê. Chúng thường sang thăm tôi  để được hít thở không khí trong sạch, không chút ô nhiễm. “ Những lá phổi xanh” đã lọc bớt chất độc cho những lá phổi đỏ tha hồ khỏe khoắn. Thục Trinh, Thu Đông và Liên Chi còn chê tôi ngu, chẳng biết mắc võng như “ trong rừng Trường Sơn” để …học bài, có ao đầm mà không chịu cắm câu! Và chim hót véo von, vui đến lạ mà lỗ tai chẳng  chịu thưởng thức. Có là …tai trâu mới vậy. Làm sao tụi nó hiểu được những thứ đó tôi đã thưởng thức  từ hồi mới lọt lòng đến giờ. Chúng đã trở nên thân thuộc và thấm đẫm vào tôi như máu chảy khắp cơ thể. Tôi không bao giờ quên mình đã được nuôi dưỡng và lớn lên trên mãnh đất nầy. Tôi đâu chối bỏ quê hương. Nhưng ai ngăn được những háo hức tìm kiếm, khám phá điều mới lạ. Từ khu phố đông đúc, những con đường tráng nhựa bóng loáng, thênh thang, hai hàng trụ điện đứng song song, mỗi cái giữ một bóng đèn tròn ngộ nghĩnh, giống như vầng trăng mười sáu nhưng ánh sáng đẹp và tỏ hơn. Ở đó lại có ngôi trường tôi đang học, cho tôi lớn thêm nhờ tri thức và còn biết bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò.