Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2020

MỘT MÌNH VỚI NGÀY ĐÔNG – NGUYỄN SÔNG TRẸM


 
Ta và một góc mùa đông
Nắng không đủ hong ngọn bấc
Hiên đời nghiêng bóng lẻ
Từng giọt cà phê đắng nhỏ xuống ngày mênh mông !
 
Ta ngồi một mình giữa ngày đông
Gió trở mùa thổi cạn giấc mơ xưa
Giấc mơ màu cỏ úa
Đã trôi theo con nước lạc dòng
 
Ngày mùa đông đâu phải lạnh hơi sương
Cũng không chỉ từ ngọn gió mùa Đông Bắc
Ta co ro trong dòng trôi tất bật
Chiếc bóng  thời gín in dấu những chặng đường
 
Thành phố bây giờ lạ lẫm những ngày đông
Tìm vị ngọt trong từng giọt đắng
Ngày mùa đông chợt thèm chút nắng
Nhuộm vàng ta khi về lại “ quán không” !
 
Ngày mùa đông còn một mình ta
Những câu thơ hòa cùng giá rét
Lời không nói đành gửi vào trang viết
Mùa lặng thầm trôi trên những phôi pha
 
NGUYỄN SÔNG TRẸM

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét