không chờ đợi một điều gì hôm nay, nhắm
mắt hình dung trong quang hợp ánh sáng, ý tưởng chẳng chịu nghỉ ngơi với
những ước lệ thuộc về tương lai
ngày mai bình minh sẽ có hoặc không một mặt trời hửng nắng
con chữ động não với nghi vấn thời gian sẽ là quá khứ
hoài nghi những bông hoa vô cảm không biết nói thì thầm với lá
tội nghiệp hai hàng cây dọc phố mắc chứng bệnh mất trí nhớ
và những thân quen trí trá chỉ nửa mặt người
ngày hôm qua, bất chợt nhớ đến dư hương cha mẹ tổ tiên, đành phải niệm tưởng rồi ngậm ngùi hóa đá
phân vân tự hỏi chính mình: sống mà cứ mang khẩu trang không dám phơi mặt như những đứa trẻ vô tư chuyện thế sự
như vậy, tồn tại trên bề mặt quả cầu đất này để làm gì – thôi thì hãy biệt tăm đi nhé
chưa thể kết thúc những thước phim cuộc đời, nhìn thấy ta rất gần thật ra thì xa xăm lắm
quê hương vẫn mãi ngàn năm nhưng đã thuộc về khái niệm
hãy cứ bước đi theo ánh sáng con đường cong xuống bóng tối
hố thẳm trình hiện nỗi cô đơn thinh lặng
tuyệt vọng chỉ là giấc mơ bí mật khi tràn đầy nước mắt
sáng nay, bỗng nghe tiếng hát mượt mà của đất tiễn biệt ngày cùng tháng tận
và thiên hạ cười vui chào mừng năm mới
tptayninh. 1/2020
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét