Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2020

TRĂNG MUỘN – Lê Thị Ngọc Nữ



 
Em
một thời xa cũ
Em
vẫn nụ cười hiền
Em
vẫn đậm nét duyên
Em
một miền nhung nhớ…
 
Anh
lâu rồi cứ ngỡ
Anh
quên chuyện lỡ làng
Anh
lãng tử đa mang
Anh
mây ngàn rong ruổi…
 
Chợt
nghe hờn nghe tủi
Chợt
tiếc nuối xa xăm
Chợt
thoáng ba mươi năm
Chợt
thăng trầm dâu bể…
 
Thơ
xưa nay vẫn thế
Thơ
vẫn kể bâng quơ
Thơ
mãi chỉ là thơ
Thơ
đợi chờ trăng muộn…
                        05.01.2020
                     Lê Thị Ngọc Nữ

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét