Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

Mênh mang đêm về - Tản văn Đặng Việt Trinh


   Chị đón tôi ở siêu thị của chung cư, mỉm cười rồi dẫn tôi lên nhà. Hai đứa con chị mừng rỡ chào dì. Dẫn tôi vào phòng, chị vội ra ngoài cho mấy đứa trẻ ăn. Căn hộ chị tầng 19, đủ cao để nhìn thấy những thứ đằng xa kia. Tôi đến kéo cửa sổ. Phía trên  là bầu trời cao vô số những vì sao lấp lánh. Phía dưới là muôn ánh đèn lung linh, huyền ảo từ quận 1. Hít thở sâu, nhìn xa xăm, thả hồn trong cơn gió đêm thổi phả vào người mát rượi. Bất giác tôi buồn, cố kềm nén để nước mắt không rơi nhưng mà kỳ lạ, nó có chịu nghe mình đâu, và nó vẫn tuôn ra như thể bấy lâu chất chứa nhiều điều chưa được tỏ bày. Không buồn sao được, chuỗi ngày qua cứ như một giấc mơ. Những cơ hội, những cuộc chia ly, gặp gỡ… Mọi thứ đến nhanh và ồ ạt đến mức nhiều lúc nằm gác tay lên trán mà cứ ngỡ mình đang là sinh viên, vô tư cười đùa nhảy nhót cùng chúng bạn.
   Đêm nay, tôi ở lại cùng chị. Chơi đùa với mấy đứa nhỏ một lúc rồi đến giờ phải ngủ, chúng nó trở về phòng riêng. Chị nằm gần tôi và hai chị em bắt đầu lan man những câu chuyện. Chị 40 tuổi, ở cái tuổi trung niên, người ta không còn thấy mình trẻ nữa và bắt đầu hoài niệm về quá khứ. Chị hỏi han tôi về công việc, về cuộc sống. Đáp lại chị vẫn là nụ cười và câu nói: “Em ổn chị ạ!”. Chị trêu: “Mày lúc nào chả vậy, không ổn mày cũng có nói ra đâu…” Chị xoay người sang tôi. Ở khoảng cách này, hai chị em đều nhìn rõ mặt nhau. Trong màn đêm, chị kể cho tôi nghe về tháng ngày thanh xuân của chị. Là những buổi hẹn hò, những buổi “quẩy” hết mình cùng chúng bạn thuở sinh viên. Là những cuộc tình dang dở, yêu nhưng không đến được với nhau. Là những sai lầm, tiếc nuối. Là có nhiều người đau khổ vì chị… Chị hỏi tôi nhưng thực ra chị đã kết luận rồi: “Ủa sao chị thấy chị tàn nhẫn với họ quá, em nhỉ?”. Cứ thể, tôi thấy mắt chị sáng rực lên, hào hứng khi kể về tuổi trẻ, trầm ngâm khi nói về chuyện đời. Và tôi biết, nói ra những kỷ niệm này, chị như sống lại tuổi trẻ của mình thêm lần nữa. Tháng năm vội vã, đời người ngắn quá, chớp mắt cũng đã già. Tôi suy nghĩ, tưởng tượng vẩn vơ giữa những câu chuyện đang hiện hữu đâu đây; còn chị, đã chìm dần vào giấc ngủ…
   Ừ! Mình đang sống trong những tháng ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời. Đang sống ở độ tuổi mà người ta ước ao quay về để được vùng vẫy, tự do như cánh chim trời và khát khao chinh phục mọi thứ với lòng nhiệt huyết, say mê luôn căng tràn nhựa sống. Đến đây, tôi lại mường tượng cảnh mình chừng tuổi ấy: Hài lòng hay nuối tiếc? Tôi không thể biết trước nhưng có điều, phải là chính mình viết lên câu chuyện của riêng mình. Tháng ngày tuổi trẻ đó, vui sướng, hạnh phúc và dẫu có mất mát, hụt hẫng, buồn vương nhưng với sự lạc quan vui sống, sẽ vượt qua hết, lao vào cuộc sống với tinh thần của tuổi thanh xuân. Sẽ yêu người nhé cho dù nhiều lúc sự dấn thân làm ta đau đớn, tổn thương. Sẽ yêu đời nhé dẫu lắm lúc đời không như là mơ. Sẽ lao động hết mình nhé để được cống hiến và tận hưởng…
Một cô gái tuổi 22, mang trong mình nhiều hoài bão và với tâm thế “ Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”, đoạn đường phía trước còn tràn đầy những thú vị đang đợi chờ bước chân nhỏ bé này bước ngang qua. Tại sao không? 22 tuổi, tôi muốn tự do như loài chim chao liệng trên nền trời bao la. Tôi muốn bước qua cuộc đời thi vị này bằng sức trẻ của chính tôi. Đi đến những nơi tôi chưa từng đến, dang rộng đôi tay đón mùi gió lạ ùa vào mặt, vào ngực, hít thở thật sâu và nở nụ cười thật lâu hưởng thụ. Tôi muốn gặp những con người thú vị mà những câu chuyện của họ giúp tôi hoàn thiện và thấu hiểu hơn. Trẻ tuổi, có nhiều sự chọn lựa nhưng phải biết chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã lựa chọn.
   Nhìn ra cửa sổ, có lẽ trời sắp sáng. Từng gương mặt thân yêu lại hiện ra rõ nét khiến tôi như có động lực để bước tiếp. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi gặp những con người ấy, đã chấp nhận và bao dung với tôi. Nhắm mắt lại, những bản tình ca như vang vọng bên tai. Tôi mỉm cười, dặn lòng: Có thể dù muộn nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích, sống theo cách mà mình muốn và hãy yêu khi còn có thể. Tôi lại thầm đọc câu văn của ai đó đã viết mà từ lâu tôi đã thuộc nằm lòng: “Ai rồi cũng đến lúc phải già, điều cốt yếu là khi về già chúng ta hoài niệm về tuổi trẻ của mình như thế nào. Có phải không?

                                                            ĐẶNG VIỆT TRINH

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét