Cầu vẫn đợi
từ trăm năm trước
Văng vẳng
thơ ai,nước thủng thẳng xuôi dòng
Huế vẫn thực
trong mơ màng sương khói
Tận đầu sông
dáng núi lẻ loi
In bóng sẫm
lên nước nguồn ngũ sắc
Sóng vọng lại
nhưng biển bờ xa lắm
Dòng sông
Hương yêu thương ôm núi biển trong lòng
Có gì cồn
cào đắng ngọt vị quê hương
Một khoảng
mơ hồ đêm đêm lộng gió
Gọi những đứa
con của phố sầu năm cũ
Thả hồn xuôi
man mác những câu hò
Người vẫn đợi
người dù chưa hò hẹn
Dáng liễu buồn
xen lẫn dáng sầu đông
Tiếng chào dịu
êm ngấm một đời xa xứ
Huế vẫn lung
linh qua vật vã đời thường
Xin hẹn ngày
chếnh choáng bước chân say
Mang một
chút hồn xưa về phố mới
Hôn lên những
nhịp cầu câm lặng
Nuốt ngược
vô lòng hai tiếng “ Huế ơi ”.
Phạm Mai
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét