Vào thời điểm giữa những năm 60 của thế kỷ trước, Khoa được điều động từ Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường đại học khoa học xã hội và nhân văn quốc gia) về làm biên tập viên tại một tờ báo trung ương có trụ sở đóng ở trung tâm Hà Nội. Anh được cơ quan bố trí nhà ở tại một khu tập thể gần Nhà hát lớn thành phố. Từ nhà Khoa ở ra hiệu sách Tràng Tiền chỉ cách hơn trăm mét. Là người rất yêu sách, nên vào những ngày chủ nhật, Khoa hầu như luôn có mặt ở hiệu sách lớn nhất này của Hà Hội, thậm chí lớn nhất miền Bắc thời bấy giờ. Hiệu sách được bố trí từng căn hàng với các loại sách khác nhau – sách chính trị- xã hội, sách khoa học- kỹ thuật, sách văn học, sách nghệ thuật... Căn hàng sách văn học lôi cuốn Khoa nhiều nhất. Lôi cuốn, trước hết là do sách, bởi anh rất yêu sách văn học; song, tiếp theo là lôi cuốn bởi, ở đó người đứng bán hàng là một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi, một cô gái xinh đẹp, nhiều vẻ hấp dẫn, mà ấn tượng nhất đối với Khoa là đôi má lúm của em. Anh còn nhớ như in một lần gặp gỡ giữa anh và cô gái trẻ..
- Chào anh, anh mua sách đi! – em chủ động mời Khoa.
- Chào em, anh đang tìm chọn!
- Có cuốn “Mặt trận trên cao” của Nguyễn Đình
Thi đấy anh!
Thật sự, Khoa đã được một người bạn tặng cuốn
sách này, nhưng để gây thân mật và để khỏi phật lòng người đẹp, anh hỏi lại:
-Truyện nói về gì đó em?
- Về chiến đấu của không quân ta với giặc lái Mỹ,
anh ạ!
- Vậy hả?
Em trao cuốn sách cho anh và ngọt ngào giới thiệu
tóm tắt nội dung cuốn sách.
Khoa thầm nghĩ, bây giờ xử lý thế nào - mua thì
không cần thiết, vì đã có sách, không mua thì mất lòng người đẹp.
Nhanh trí, anh hỏi:
Còn cuốn nào mới nữa không?
- Dạ còn, có tập thơ “Ra trận” cùa nhà thơ Tố Hữu
đây anh!
-Hay lắm, cho anh xem!
Bất giác, anh đọc mấy câu thơ trong bài thơ “Đường
vào” của Tố Hữu đã đăng báo, mà chắc chắn là có in trong tập này:
Đường vào khu bốn, vào Thanh
Không đi thì nhớ không đành, phải đi
Lắng nghe... như biển rầm rì
Đường ra tiền tuyến lắm khi giục lòng…
-Ôi, anh thuộc thơ Tố Hữu trong tập này vậy sao?
Mấy câu anh vừa đọc là trong bài thơ “Đường vào”, đúng không?
Em ngạc nhiên vì anh thuộc thơ Tố Hữu, đến lượt
anh lại ngạc nhiên, vì em biết những câu thơ anh đọc là ở bài thơ “Đường vào”.
Em yêu thơ lắm hả? Em có làm thơ không?
- Em yêu thơ, nhưng em không có hồn thơ nên
không biết làm thơ, em chỉ có hồn sách thôi! – Em trả lời.
– Trong sách có thơ mà em!
Em cười hoà giải.
Anh xem giá sách sau bìa, nhận cuốn thơ, rồi
trao tiền. Tự nhiên, Khoa cảm thấy gần gũi em, như đã quen thân nhau từ lâu rồi
vậy.
Khoa chủ động:
-Anh tên là Minh Khoa, Đỗ Minh Khoa, quê Quảng
Bình, còn em tên là gì?
-Em tên là Thông, Trần Minh Thông, quê phố cổ Hà
Nội!
-Chúng mình đều có tên đệm là Minh – Khoa mỉm cười đưa mắt nhìn Thông có ngầm
ý.
Thì ra, văn chương là cầu nối con người gần lại
với nhau nhanh hơn và gắn bó hơn. Nhưng Thông đối với anh còn có một cái gì đó
hơn cả cầu nối văn chương nữa!
Từ hôm đó, hiệu sách Tràng Tiền là địa chỉ càng
gắn bó với Khoa nhiều hơn, bởi ở đó không chỉ có nhiều sách, mà còn có người con
gái bán sách thân thuộc mà anh luôn mong được gặp. Từ đó, anh thường xuyên đến
hiệu sách để gặp em nhiều hơn là để mua sách. Họ trở nên gần gũi nhau hơn và đi
xa hơn tình bạn, gần chạm tới ranh giới tình yêu...
Điều gì đến tất sẽ đến. Một hôm, Khoa ngỏ lời:
-Tối thứ bảy này, anh mời em đi xem duyệt bộ
phim “Nguyễn Văn Trỗi”?
- Dạ vâng, em cảm ơn anh!
Buổi xem phim hôm đó đánh dấu tình yêu của họ, bắt
đầu từ cử chỉ em sụt sùi khóc cho mối tình của anh Trỗi và chị Quyên trong
phim, rồi em ngả đầu vào vai anh nức nở...
Khoa rút khăn tay lau nước mắt cho bạn tình, rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô.
Họ yêu nhau đã qua gần một năm, khỏi phải nói
tình yêu của đôi trai gái nồng nàn và da diết đến mức nào!
Họ đã bàn đến chuyện xin phép gia đình và “báo
cáo” cơ quan, chuẩn bị cho cuộc hôn nhân của họ.
Chuyện đó sẽ được đôi bạn trẻ thực hiện trong một ngày không xa.
Sau chuyến đi công tác dài ngày tại khu mỏ Quảng
Ninh, Khoa hăm hở ra ngay cửa hiệu sách Tràng Tiền – nơi có người con gái mà
anh ngày đêm nhung nhớ.!
Như có điều gì báo trước không ổn, lòng anh chộn
rộn khi bước chân vào cửa hàng.
Ở quầy hàng, nơi em vẫn đứng bán, nay không có
em đứng đó, nhiều người nét mặt rầu rĩ, đứng túm tụm vây quanh, anh nhanh chân
bước tới, lách người ghé vào. Trên bàn quầy hàng là một bát hương, khói bay
nghi ngút,đặt phía dưới là một mảnh nhựa mi-ca vuông vắn với dòng chữ trang trọng:
“Tưởng nhớ hương hồn Trần Minh Thông– nhân viên cửa hàng, sinh trưởng tại Hàng
Giấy-Hà Nội - đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ tại Quảng Bình!”.
Khoa bàng hoàng, lảo đảo, mắt hoa lên thấy các
giá sách như chao nghiêng và đổ sụp vào đầu mình, anh gục đầu xuống bàn quầy
sách.
Anh chỉ còn nghe tiếng kêu không rõ âm thanh::
“Cấp cứu, cấp cứu, có người ngộ cảm, cần cấp cứu!”...
Khi tỉnh dậy, Khoa thấy mình đang nằm trong
phòng nghỉ tạm của cửa hàng.
Là người biết ít nhiều về chuyện tình yêu của
Khoa và Thông, chị Dung - cửa hàng trưởng - kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện
em xung phong tham gia chuyến đi vận chuyển sách vào tuyến lửa Quảng Bình phục
vụ bộ đội và nhân dân trong đó. Đang khi làm nhiệm vụ, thì máy bay Mỹ đến, thả
một loạt bom chùm, em trúng bom và hy sinh tại trận. Một người cùng cảnh ngộ kể
rằng, trước khi tắt thở, em cất lên tiếng gọi thống thiết: "Anh Khoa
ơi...!". Chị Dung trao cho Khoa bức thư của em gửi lại cho anh trước khi
lên đường. Trong thư em nói: “Rất tiếc là trước khi đi, chúng mình không gặp
nhau được và em muốn giấu anh chuyến đi để tạo sự ngạc nhiên cho anh, khi trở về”,
em còn nói: “Anh hãy coi chuyến đi của em là việc làm bình thường trong cuộc sống
chiến đấu hiện nay và như trên các trang sách vậy!”.
Chị Dung còn nói: “Sau khi hy sinh, em được an táng chu đáo tại một vùng đất, nơi Nguyễn Viết Xuân ngã xuống không xa sau trận đánh "Nhằm thẳng quân thù mà bắn!". Và, chị còn nói rõ địa chỉ làng, xã, nơi em được an táng....
Ngay hôm sau, Khoa xin phép cơ quan một chuyến
đi công tác Quảng Bình, gồm cả mục đích gặp em. Nơi đó, hồn em cùng hồn sách quấn
quyện với nhau như cuộc đời em khi còn sống và là nơi mối tình đầu của anh lặng
vào mảnh đất quê hương anh yêu dấu ngàn đời.
Vĩ thanh:
Truyện ngắn trên đây được viết theo cốt chuyện
hoàn toàn có thật. Tuy nhiên, do đặc trưng của văn chương, truyện có thay tên đổi
họ tên nhân vật và hư cấu một vài chi tiết nhằm tăng sức hấp dẫn văn chương.
Viết truyện này, tác giả mong muốn bày tỏ sự ngưỡng
mộ và lòng biết ơn người con gái sinh ra, lớn lên từ nơi phố cổ Hà Thành.
Hà Nội, tháng 5-2020
M.T
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét