anh mê đắm giàn thiên lý trước ngõ
hoa trắng trong bừng nở dưới nắng vàng
em e ấp vuốt tóc dài quá ngực
với nụ cười rạng rỡ đón chào anh
lâu lắm rồi anh bỏ quên phố nhớ
bởi vì em đã vắng phố lâu rồi
và không hiểu bao giờ em trở lại
để phố xưa quên nỗi xót xa người
tình quê trong em vẫn chưa phai nhạt
nên bóng dừa như xỏa tóc dưới trăng
em quyến rũ anh theo về cùng ngắm
anh mê mẩn quên phố nhớ cũng đành
phố nhớ ơi! hoa bằng lăng nở
tím
hai bên đường ấp ủ gió lập đông
không thơ mộng bằng con đường
đầy nắng
ở vùng quê em nở tím hoa sông
bởi vậy nên anh đành quên phố nhớ!
La Ngạc Thụy
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét