CHƯƠNG II - THẤT KIỆT QUÁI NHÂN
Hai mươi năm về trước…
Trên độc đạo xuyên qua dãy Tam Điệp, gần khu thị tứ Vân Yên khoảng dặm đường, hai bên độc đạo là rừng chồi hoang vắng không một mái nhà, không bóng người qua lại. Vậy mà, giữa vùng hoang vắng đó lại nổi lên một quán ăn, có cả phòng trọ.
Đúng là điều lạ. Điều lạ thứ hai là giữa lúc nhiễu nhương, cướp bóc khắp nơi mà có người mở quán ở chốn rừng hoang. Thêm một điều lạ nữa là tưởng đâu quán vắng khách, nhưng không ngờ lại khá đông, không như người ta tưởng. Quán có đủ thức ăn quý và cả rượu ngon mang từ Trung nguyên sang như Mai quế lộ, Hoàng cúc tửu, Ngũ gia bì…
Chủ quán là một lão già lùn tịt, béo tròn. Tuy nhiên đôi mắt ông ta rất sáng, dáng đi nhanh nhẹn chứng tỏ lão rất giỏi võ nghệ. Lão ngồi ở quầy tiền kê sát cửa ra vào quán. Lão đặt quầy ở đây có hai điều lợi. Thứ nhất là lão có thể chào hỏi khách ngay từ lúc khách bước chân vào quán, quan sát khách được tận tường hơn. Thứ hai là lão sẵn sàng đề nghị khách thanh toán tiền nếu khách lỡ uống say và cố tình quên trả tiền ăn uống hay ở trọ. Nhờ lão tính kĩ như thế nên không thực khách nào không thanh toán tiền và quán lão ngày càng sung. Hơn ba năm nay, kể từ ngày mở quán, chưa có thực khách nào tỏ ý phiền hà về món ăn, rượu uống kể cả giá cả. Và còn một điều nữa, không biết có lợi hay không là lúc lão cúi xuống ghi chép hay tình toán với chiếc bàn tính, chốc chốc lão ngẩng đầu lên nhìn thực khách ăn uống, đồng thời liếc trông ra đường, mà việc liếc nhìn ra đường nhiều hơn là quan sát, theo dõi bên trong quán.
Bên cạnh quán là tàu ngựa. Nếu khách chỉ ăn uống và đi ngay có thể cột ngựa ngay dưới tàng cây to mà lão cố ý chừa lại khi phát hoang cất quán. Nếu khách ngủ trọ qua đêm thì dẫn thẳng vào tàu ngựa có để sẵn thóc, cám cho ngựa ăn.
Cách xếp đặt của lão thật chu đáo, chứng tỏ lão rất sành buôn bán.
Rõ ràng lão tinh tế lắm mới chọn nơi này mở quán. Vì từ kinh thành Thăng Long vào đến Tam Điệp, muốn xuôi xuống phía Nam phải qua thị trấn Vân Yên. Từ Vân Yên đến phủ Tầm Vu cách nhau trên một ngày đường phi ngựa, hai bên đường không có một mái nhà. Quán lão cất ở giữa đường này buộc khách phải dừng chân ăn uống, nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ngựa hoặc lỡ đường đi trưa phải ngũ lại qua đêm. Không ai dại gì băng ngựa trong đêm tối âm u giữa lúc bọn cướp đường bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cướp bóc thậm chí tàn sát những kẻ nào dám chống lại.
Thường những ngừơi qua lại trên độc đạo này là những tên lính chạy hiệu, các cao thủ võ lâm hoặc thương buôn có đoàn bảo tiêu hộ tống. Những hạng người như thế rất sòng phẳng về tiền bạc. Lão chủ quán đoán được tâm lý thực khách nên quán lão ngày càng đông, việc buôn bán ngày càng phát đạt.
Không biết tên thật lão chủ quán là gì? Chỉ nghe thực khách gọi lão là Trương chủ.
Quán hôm nay thật đông khách. Tất cả bàn ghế đều có người ngồi. Đặc biệt là toàn khách trong giới võ lâm giang hồ. Trang phục của khách nói lên điều đó. Bởi ai cũng mặc võ phục và mang vũ khí bên người. Có lẽ tất cả đều xuôi về Nam.
Ở một bàn gần bên cửa sổ có bốn tráng hán. Trông họ có vẻ mệt mỏi vì phải vượt qua chặng đường dài giữa trưa nắng gắt. Họ ăn uống uể oải, im lặng khộng nói cười như những bàn khác. Bàn kế bên chỉ có một cô gái trang phục màu hồng, lưng đeo song kiếm, mắt phượng mày ngài, mặt trái xoan và đẹp thùy mị. Nàng nhìn khắp quán như muốn tìm ai? Thân gái một mình xuất hiện nơi đây, chắc chắn nàng tin vào tài nghệ của mình. Nhìn qua thái độ của nàng ai cũng biết nàng đang nóng lòng chờ đợi người theo lời hẹn. Lão Trương chủ thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái. Đôi mắt của lão ẩn chứa nét giảo hoạt của một ngừơi có âm mưu bất chính. Lão bỗng nhìn ra đường khi nghe tiếng ngựa hí. Một thanh niên áo lam nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ vào mông ngựa vài cái rồi bước vội vào quán không cần cột ngựa lại.
Khi đến cửa quán, nhìn đôi mắt giảo hoạt của lão Trương chủ, thanh niên chợt dừng lại, nhìn đăm đăm vào lão. Lão Trương chủ vội thu ánh mắt lại, cụp xuống, xum xoe:
- Chào tráng sĩ, mời tráng sĩ vào nghỉ chân.
Thanh niên áo lam chợt hỏi;
- Lão là Trương chủ?
Lão chủ quán gật đầu. Thanh niên ngẫm nghĩ gây lát định nói gì, nhưng chợt nín lặng, bước hẳn vào quán.
Cô gái áo hồng nhìn ra cửa thấy thanh niên áo lam, nàng đứng hẳn lên và gọi:
- Ngạc đệ, chị ở đây.
Tất cả thực khách trong quán đều ngẩng đầu lên nhìn về thanh niên áo lam, kể cả bốn tráng hán ngồi bàn đặt gần cửa sổ. Thanh niên áo lam khá khôi ngô, lưng đeo trường kiếm, tiến thẳng về bàn cô gái áo hồng. Anh ngồi quay xuống không chờ cô gái mời. Bấy giờ cô gái áo hồng mới gọi thức ăn:
- Tửu bảo! Cho con gà quay và hai tô phở.
Cô gái áo hồng hỏi thanh niên áo lam:
- Em dùng rượu không?
Thanh niên áo lam trả lời:
- Hoàng cúc tửu.
Cô gái áo hồng nhìn thanh niên áo lam đang liếc nhìn lão chủ quán, cô hỏi:
- Ngạc đệ, lão có gì đáng ngờ à?
Thanh niên áo lam chính là đệ tử thứ sáu của Ngô gia môn, tên Vũ Huỳnh Ngạc. Còn cô gái áo hồng kia không ai khác hơn là Nhất phụng Ngô Hiền Thục, con gái độc nhất của Ngô Môn chủ.
Vũ Huỳnh Ngạc chưa kịp trả lời thì gã tửu bảo đã mang thức ăn và rượu đặt xuống bàn. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện nho nhỏ đủ hai người nghe:
- Đệ đến có hơi trễ chút thời gian, chắc tỉ nóng ruột lắm!
Ngô Hiền Thục gật đầu, Vũ Hùynh Ngạc nói tiếp:
- Mai huynh sao không đến mà tỉ lại đến?
Ngô Hiền Thục liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng lại:
- Mai huynh bận luyện kiếm do Nguyễn Huệ sư huynh truyền thụ. Từ hôm nay tỉ chính thức nhận nhiệm vụ liên lạc sứ. Ngạc đệ có tin tức gì mới không?
Vũ Huỳnh Ngạc gật đầu:
- Đại sư huynh Ngô Thúc Ngạn bảo chuyển về bản doanh một ngùôn tin quan trọng. Triều đình Mãn Thanh vừa mua chuộc được bảy võ lâm cao thủ Trung Nguyên là Thất kiệt quái nhân. Bảy lão này đã xâm nhập nước ta với nhiệm vụ là tiêu diệt dần cao thủ nứơc ta nhằm giảm bớt nguồn bổ sung các tướng lĩnh cho nghĩa quân, hầu đại quân Thanh tiến vào nước ta giảm bớt phần nào áp lực.
Nhất Phụng liên lạc sứ ngạc nhiên hỏi:
- Thất kiệt quái nhân tuy giết người không gớm tay, nhưng những tên bị giết đều là những kẻ đáng chết. Dù võ lâm Trung Nguyên không liệt bảy lão vào hàng chính phái nhưng chính Thất kiệt quái nhân vẫn được võ lâm Trung Nguyên nể trọng. Họ tung hoành giang hồ khiến bọn lục lâm tà giáo đều run sợ. Do vậy mới được xưng tụng là Thất kiệt quái nhân, không dễ gì dùng vàng bạc mua chuộc được. Chắc có nguyên nhân nào đây?
Vũ Huỳnh Ngạc liếc nhìn lão chủ quán khẽ nói:
- Lão trường chủ có thể là một trong Thất kiệt quái nhân!
Ngô Hiền Thục hỏi lại:
- Có đúng không?
Vũ Huỳnh Ngạc nói:
- Đệ chưa dám khẳng định. Nhưng theo đại sư huynh thì Thất kiệt quái nhân có một ngừơi lùn mập chuyên sử dụng bàn tính làm vũ khí. Nghe nói lão xâm nhập vào nứơc ta mở quán đâu đây để thu lượm tin tức và tìm cách đầu độc, giết hại cao thủ nước ta. Nếu đúng như thế thì lão là Ngũ Kiệt Trương Tín. Khách giang hồ gọi lão là Trương chủ, chữ Trương lại dính dáng đến họ của lão.
Ngô Hiền Thục nói:
- Đây là diễn biến ngoài dự đoán của Nguyễn Huệ sư huynh, nên chưa có chủ trương. Vậy Ngạc đệ về báo cho đại sư huynh tiếp tục theo dõi, đừng vọng động, chờ lệnh của Nguyễn Huệ sư huynh.
Vũ Huỳnh Ngạc buâng khuâng:
- Nếu Thất Kiệt quái nhân ra tay giết hại huynh đệ ta thì sao?
Ngô Hiền Thục nói:
- Chắc chưa đến lúc họ thực hiện tội ác đâu. Vì thời cuộc chưa có gì rối rắm, võ lâm vẫn yên ổn. Theo dự đoán của tỉ, thì Thất Kiệt quái nhân xâm nhập vào nước ta với nguyên nhân khác. Thất Kiệt quái nhân nổi tiếng không ham tiền tài danh vọng và ghét bọn tà giáo dâm ác. Bảy lão rất ham chuộng võ công, có lẽ họ nghe tin gì đó về Nhật Quang kiếm phổ nên xâm nhập vào nước ta truy tìm.
Vũ Huỳnh Ngạc vẫn không an tâm:
- Nhưng…
Ngô Hiền Thục khoát tay:
- Ngạc đệ nhận lệnh: Truyền cho Ngũ Long tiếp tục theo dõi, không được đối đầu với Thất kiệt quái nhân. Lần hẹn tới cứ theo quy ước. Lục Long Vũ Huỳnh Ngạc nghiêm chỉnh:
- Tuân lệnh Liên lạc sứ.
Vũ Huỳnh Ngạc dịu giọng nói thêm:
- Sư tỉ cho đệ gởi lời vấn an Nguyễn Huệ sư huynh và Tam ca Lã Mai.
Nhất Phụng Liên lạc sứ Ngô Hiền Thục đứng lên sau khi truyền xong mệnh lệnh, nàng không nhìn ai và bứơc ra khỏi quán đến dưới tàn cây trước quán mở cương ngựa, phóng lên lưng ngựa ra roi xuôi xuống phía Nam.
Lục Long Vũ Huỳnh Ngạc nhìn theo bóng Nhất Phụng khuất ngoài cửa quán, anh tiếp tục uống nốt bình rượu, gọi tửu bảo tính tiền. Xong, anh định đứng lên thì bốn tráng hán ngồi bàn kế cửa sổ bước qua, vòng tay chào:
- Anh em tại hạ là Tứ khách lâm xin tham kiến Lục hiệp.
Huỳnh Ngạc nhìn bốn tráng hán, vòng tay chào lại:
- Ồ, hân hạnh. Tại hạ là Vũ Huỳnh Ngạc, mời ngồi.
Tứ Khách Lâm cùng lên tiếng:
- Nghe danh Lục Long kiếm khách đã lâu, hôm nay mới được diện kiến.
Vũ Huỳnh Ngạc cười nói:
- Không dám, mời bốn anh ngồi cùng đàm đạo.
Tứ Khách Lâm chưa kịp ngồi đã nghe “hừ” một tiếng ngoài cửa quán. Tiếng hừ phát ra từ một gã trung niên, dáng dấp thư sinh, mặc võ phục trắng, tay cầm quạt vừa phe phẩy bước vào cửa quán:
- Ca tụng tâng bốc nhau quá, thật đáng xấu hổ.
Tứ Khách Lâm nghe nói đỏ mặt. Một trong bốn tráng hán cố nén giận hỏi:
- Huynh đài ám chỉ chúng tôi chăng?
Gã thư sinh mặc nho phục trắng hất mặt:
- Đúng vậy!
Một khách lâm tay cầm búa nổi giận:
- Tại sao?
Gã thư sinh vẫn đáp cộc lốc:
- Nghe chướng tai!
Khách lâm cầm búa hằn học muốn vọng động. Vũ Huỳnh Ngạc lật đật đứng lên can:
- Khoan đã tứ huynh. Đừng nóng vội. Là người giang hồ đừng chấp nhất tiểu tiết.
Quay sang gã thư sinh, Vũ Huỳnh Ngạc mời:
- Mời huynh đài đến đây chúng ta làm quen với nhau.
Gã thư sinh vẫn tỏ thái độ ngang bướng, tay vẫn phe phẩy quạt:
- Ai thèm làm quen với bọn thợ rừng!
Tráng hán cầm búa là người đứng đầu tứ khách lâm tên gọi Trần Lâm. Tứ khách lâm là bốn hào kiệt nước Nam. Mỗi ngừơi hùng cứ một vùng rừng núi. Vũ khí của họ là những dụng cụ dùng để hạ gỗ, nổi tiếng cả vùng trung du. Tứ khách lâm đã diệt trừ biết bao nhiêu bọn lục lâm thảo khấu, lợi dụng nhiễu nhương trấn lột dân lành. Sau nghe danh nhau, tìm gặp và kết tình huynh đệ sống chết có nhau. Từ đó đi đâu, làm gì bốn ngừơi đều sát cánh bên nhau, như hùm thêm cánh, chưa từng biết nể sợ ai? Thế mà hôm nay một thư sinh dáng dấp trói gà không chặt khinh thường. Hỏi sao tứ khách lâm không dằn được cơn nóng nảy.
Trần LÂm là ngừơi nóng nảy nhất, bước đến trước mặt gã thư sinh nói như thét:
- Ngươi gọi bọn ta là thợ rừng?
Gã thư sinh bình thãn trả lời:
- Thợ rừng thì gọi là thợ rừng chớ gọi là gì?
Trần Lâm không kìm nổi nữa lia ngang ngọn búa:
- Ngươi muốn chết?
Gã thư sinh tay vẫn phe phẩy quạt, điềm nhiên trêu chọc :
- Ta là ngừơi chứ không phải cây rừng. Ngươi quơ búa làm gì?
Trần Lâm bực tức hươi búa ra chiêu nhằm vào ngực gã thư sinh tấn công. Cây búa trông nặng nề như thế nhưng chiêu thế ra nhanh không tưởng tượng được. Chỉ thấy bóng trắng bay lên và gã thư sinh tay vẫn phe phẩy quạt cười khỉnh:
- Đừng làm bẩn y phục ta .
Trần Lâm thấy gã thư sinh không tiếp chiêu mà né tránh, thân pháp gã thật nhẹ nhàng siêu thoát. Biết gặp phải cao thủ nên Trần Lâm có vẻ cẩn trọng hơn. Trần Lâm biến chiêu phạt ngang mình gã thư sinh.
Gã thư sinh vẫn cười cừơi, một lần nữa dùng thân pháp xoay nửa ngừơi tránh thoát. Trần Lâm tấn công hụt hai chiêu, nhân đà búa, chân trái đứng yên, chân phải dùng “tảo địa thiên quân” vụt quét mạnh vào huyệt “ bế quan” của gã thư sinh vừa né ngừơi sang. Lần này gã thư sinh chẳng những không né tránh nữa mà tay quạt vùng khép lại điểm nhanh xuống chân Trần Lâm. Không phải tay tầm thừơng, Trần Lâm vụt hạ chân phải xuống, chân trái đá bật lên tay cầm quạt của gã thư sinh. Không ngờ Trần Lâm biến chiêu khá nhanh, gã thư sinh vội rút tay cầm quạt quay về, đồng thời thối lui hai bứơc thoát khỏi thế cuớc hóc hiểm.
Sau khi thoát khỏi vùng áp lực, gã thư sinh vẫn cười, thốt lời khen:
- Khá lắm! Nhưng thân trọng tiếp chiêu của ta.
Không ai thấy gã thư sinh ra chiêu như thế nào, chỉ thấy bóng trắng nhoáng lên và Trần Lam lảo đảo buông rời tay búa, cây búa bay đến quầy tiền của lão Trương chủ đánh rầm một tiếng, làm vỡ một mảng quầy.
Lão chủ quán từ đầu không chú ý tới trận chiến. Lão mãi cúi đầu vào bàn tính. Khi lưởi búa làm vỡ cả quầy, mọi người cứ ngỡ lão sẽ nổi giận, nhưng không ngờ lão chỉ từ từ ngẩng đầu lên nói nhẹ nhàng:
- Thôi! Gã thư sinh đùa như thế nữa! Vào đây.
Tứ khách lâm và Vũ Huỳnh Ngạc tự nhận thấy mình nếu hợp công cũng không phải là đối thủ của gã thư sinh, nên đành trố mắt nhìn gã thư sinh theo lão Trương chủ khuất mình sau quán.
Tất cả thực khách chứng kiến trận so tài vừa qua đều thầm bội phục thân pháp gã thư sinh. Nhận thấy không còn gì xảy ra nữa nên lục tục kéo nhau về phòng trọ hoặc ra bắt ngựa tiếp tục lên đừơng. Trần Lâm không nói không rằng cùng ba tráng sĩ phi thân ra khỏi quán mất dạng.
Vũ Huỳnh Ngạc cảm thấy ở lại đây cũng vô ích, việc phải làm là trở về báo cáo lại mệnh lệnh với đại sư huynh để người định liệu. Anh bước ra khỏi quán, huýt sáo gọi con ngựa bên đừơng, nhảy vút lên lưng con tuấn mã ra roi cho ngựa phi nứơc đại ngược lên hướng Bắc.
@@@
Lục Long Vũ Huỳnh Ngạc đã đoán đúng. Lão chủ quán chính là ngũ quái Trương Tín. Lão quái kiệt chuyên dùng bàn tính làm vũ khí. Còn gã thư sinh nho phục trắng không ai khác hơn là Thất quái Gia Phong tay lúc nào cũng phe phẩy chiếc quạt. Thảo nào Trần Lâm bị bại ngay từ chiêu đầu tiên . Nghe nói Thất kiệt quái nhân tuổi đều trên 40 nhưng Thất quái Gia Phong trông còn trẻ như thanh niên mới lớn.
Lão chủ quán Ngũ quái Trương Tín bày thức ăn và rượu nhắm lên bàn. Hai lão vừa ăn uống vừa trò chuyện:
- Có gì quan trọng không mà gã học trò tìm ta ở chốn này.
Thất quái Gia Phong dù đang ăn uống nhưng tay vẫn phe phẩy quạt cười cười:
- Rõ ràng là lão chủ quán tính toán chi li. Ta chưa ăn uống no say đã muốn moi tin.
Lão Trương chủ cười ha hả:
- Rõ khỉ! Gã học trò lúc nào cũng đùa được.
Thất quái Gia Phong vẫn cười cười tay phe phẩy quạt không nói. Ngũ quái Trương Tín không chờ được nữa quát khẽ:
- Ăn uống no say rồi sao không chịu nói.
Thất quái vẫn cười:
- Thèm rượu thèm thịt không chịu nổi đến quấy phá lão chủ quán thôi mà!
Ngũ quái bực mình:
- Gã học trò ta không đùa đâu nhé! Nếu không có tin thì trả tiền rồi cút cho khuất mắt ta.
Thất quái xếp quạt lại ra vẻ sợ sệt:
- Thôi thôi đừng đòi tiền nữa. Nghe nè Lạc Hồng Thần kiếm chỉ là tin đồn thất thiệt. Nhưng...
Thất quái cố ý nói lấp lửng. Ngũ quái chồm lên:
- Nhưng sao nào?
Thất quái hạ giọng bí mật:
- Có một Thần kiếm mới!
Ngũ quái bật đứng lên nắm vai Thất quái lắc lắc:
- Nói rõ hơn xem nào?
Thất quái phe phẩy quạt mắt ngó mong ra cửa nói thật khẽ:
- Nhật Quang kiếm khí!
Ngũ quái buông vai Thất quái thất vọng dựa ngữa ra ghế:
- Nhật Quang quái quỷ gì thế?
Thất quái trầm giọng hơn:
- Lão già thọt chân chỉ nói có thế.
Ngũ quái không dằn được:
- Rõ khỉ!
Thất quái trở lại thái độ cố hữu tay phe phẩy quạt miệng cười cừơi:
- Lão già thọt chân triệu tập cuộc họp vào ngày rằm tại Ngũ Hành Sơn.
Không chờ Ngũ quái nói gì thêm Thất quái Gia Phong đứng lên bứơc ra cổng dùng khinh thân bay đi mất dạng.
Ngũ Quái Trương Tín nôn nóng băng mình đi nhanh như gió. Lão nhắm hướng Ngũ Hành Sơn lướt tới. Bỗng lão giật mình dừng chân lại vì lão thoáng nghe phía trước có tiếng binh khí va chạm nhau. Để tránh phiền hà nên lão len lõi sau rừng cây âm thầm tiến đến gần nơi giao đấu.
Trước mặt lão Vũ Huỳnh Ngạc đang kịch chiến với gã áo trắng trông giống hệt Thất quái Gia Phong nhưng gã này bịt mặt khác với phong cách của Thất quái Gia Phong. Điều này chứng tỏ gã áo trắng kia không phải là hắn. Đúng là gã này đã giả danh Gia Phong giết hại hào kiệt võ lâm nứơc Nam để gieo hoạ cho Thất Kiệt Quái Nhân.
Cả hai đều ra chiêu thật dè dặt phần thắng chưa nghiêng về bên nào rõ rệt. Điều này càng chứng tỏ gã áo trắng không phải là Thất quái Gia Phong. Vì với võ công của Vũ Huỳnh Ngạc thì chỉ cần một chiêu là sẽ bị bại ngay.
Bỗng nghe Vũ Huỳnh Ngạc thét lên một tiếng lớn tay kiếm phóng thẳng vào yết hầu của gã áo trắng bịt mặt nhanh như điện xẹt. Gã không dám đón đỡ tung người ra sau tránh thoát. Lục Long không tấn công tiếp dừng lại thét hỏi:
- Tại sao nhà ngươi muốn giết ta?
Gã áo trắng đáp thật gọn:
- Để ngươi đi theo bọn thợ rừng cho có bạn.
Lục Long giật thót người:
- Tứ Khách Lâm chết cả rồi à?
Gã áo trắng gât đầu:
- Đúng rồi!
Vũ Hùynh Ngạc lao tới:
- Vậy ngươi phải đền mạng.
Đồng thời với câu nói bóng Vũ Hùynh Ngạc nhoáng lên mũi kiếm chỉa thẳng vào tim gả áo trắng chiêu thế nhanh không tưởng nổi.
Gã áo trắng bịt mặt xoè quạt thay vì đón đỡ chiêu kiếm gã lại tung người lên thoát ra khỏi vùng kiếm ảnh rồi từ trên cao gã phất quạt xuống đầu Vũ Huỳnh Ngạc. Một luồng chưởng phong xé gió phóng xuống. Vũ Huỳnh Ngạc lạng người né tránh tay kiếm xoay nhanh xỉa ngược lên. Gã áo trắng đang lơ lửng trên không xếp quạt lại điểm nhẹ vào mũi kiếm muợn đà thoát bay lên một nhánh cây.
Gã áo trắng không ngờ võ công Vũ Huỳnh Ngạc quá cao thâm nên vừa chạm chân vào nhánh cây gã lại nhúng mình bay sang nhánh cây khác rồi dùng khinh công lướt trên các ngọn cây đào thoát.
Vũ Huỳnh Ngạc cũng không ngờ gã bịt mặt cố ý trốn chạy nên anh trơ người ra quên cả đuổi theo. Nhưng có một bóng người mập lùn đuổi theo phía sau gã áo trắng. Lão Ngũ quái Trương Tín quyết tâm truy bắt kẻ giả mạo Thất quái Gia Phong để lột trần âm mưu gieo tai hoạ cho Thất Kiệt Quái Nhân.
Võ công của gã áo trắng qua giao đấu chưa đến mức ảo diệu nhưng khinh công của gã quả đã đạt đến mức xuất thần. Bóng trắng vừa thoát đi còn chập chờn trước mắt thoáng chốc đã cách xa Ngũ quái và mất hút sau rặng rừng cây rậm rạp.
Ngũ quái Trương Tín buông mình xuống đất dậm chân tức tối:
- Quái lạ thật! Bọn chúng có âm mưu gì liên quan đến Thất Kiệt Quái Nhân?
Lão trầm ngâm suy nghĩ. Chiếc bàn tính lách cách trong tay lão. Lúc nào bận tâm đến điều gì lão có thói quen tách các con tính dù trong đầu chẳng có bài tính nào cụ thể. Có lẽ nhờ vậy mà ngón tay của lão rất nhanh nhẹn trong việc tách các con tính đồng thời cũng rất linh hoạt sắc bén trong các chiêu thế. Khi mười ngón tay lão điểm vào đâu hầu như ít người tránh thoát.
Chiếc bàn tính của lão Ngũ quái thật đặc biệt. Vừa là dụng cụ để tính toán vừa là vũ khí rất lợi hại khi lão sử dụng. Bàn tính bằng sắt kể cả các con tính. Lão có thể dùng bàn tính để đón đỡ vũ khí của địch thủ mà cũng có thể từ chiếc bàn tính những con tính bay ra tấn công như một loại ám khí. Ngũ quái Trương Tín thành danh trên giang hồ nhờ vào món vũ khí lợi hại đó. Lão đã tung hoành khắp võ lâm Trung nguyên và bất cứ cao thủ nào cũng e ngại chiếc bàn tính của lão. Tính khí của lão Ngũ quái cũng bất thường như chiếc bàn tính luôn thay đổi theo quán tính. Khi tức giận lão không từ bất cứ thủ đoạn nào để sát hại địch thủ. Nhưng lúc bình thường thì lão hiền lành như bột và hay giúp đỡ bênh vực ngừơi cô thế nghèo khổ. Lão cũng rất căm ghét bọn dâm ô ác tặc. Mà bọn người đê tiện này có đầy rẫy trong xã hội nên chết dưới bàn tính của lão cũng không ít. Do giết người bừa bãi như thế bất kể xuất phát từ mục đích cao cả cũng đều bị võ lâm lên án nên giang hồ gọi lão là "quái kiệt". Đến khi có một cuộc luận võ công trên đỉnh Hoa Sơn giữa những người được mệnh danh là quái kiệt. Những trận tỉ đấu long trời lở đất xảy ra. Cuối cùng chỉ còn lại bảy người không phân thắng bại đành phân biệt ngôi thứ bằng tuổi tác. Từ đó bảy lão thành danh là Thất Kiệt Quái Nhân. Họ cùng nhau quy ước thống nhất hành động trừ gian diệt ác đem lại sự yên bình cho võ lâm. Cứ năm năm một lần lại hợp nhau trên đỉnh Hoa Sơn để luận võ. Lần luận võ đầu tiên sẽ phân ngôi thứ bằng võ công. Lần này lão đứng thứ năm do khinh công của gã quá tầm thường. Người đứng đầu Thất kiệt là Triệu Khuất Vân một lão già thọt chân nhưng võ công thì không ai bì kịp. Từ đó họ lại quy ước với nhau là cùng tìm đệ tử truyền hết sở học của mình hai mươi năm sau chúng sẽ thay sư phụ luận võ đệ tử của ai giỏi nhất thì đứng đầu còn lại cũng phân thứ bậc tùy theo võ công cao thấp.
Sau khi chia tay nhau từ lần luận võ đầu tiên và cũng là lần sau cùng mỗi lão chia nhau tích cực tìm đệ tử. Trong khi bôn tẩu giang hồ bảy lão dò la được nguồn tin là Lạc Hồng Thần Kiếm ở nước Nam xuất hiện trở lại. Là cao thủ võ lâm giang hồ ai cũng ham mê vũ khí và bí kíp võ công. Bảy lão đang tìm dịp xâm nhập vào nước ta để truy tìm thần kiếm. Đúng lúc đó lão già đầu bạc Triệu Gia Thần là đại quan Mãn Thanh phụ trách về an ninh đối ngoại của triều đình đã tìm đến Thất Kiệt Quái Nhân đề nghị hợp tác.
Được tin báo của mạng lưới do thám nước Nam đang phân chia nam bắc tranh dành ảnh hưởng nên gây chiến với nhau liên tục. Nhà Lê dưới thời Lê Chiêu Thống ươn hèn bất lực để chúa Trịnh khuynh đảo triều đình nắm lấy binh quyền. Lê Chiêu Thống trở thành ông vua bù nhìn đam mê tửu sắc. Phía Nam chúa Nguyễn cũng tung hoành một cõi tập trung binh lực chờ dịp tấn công ra Bắc. Thế nước trong tình trạng Trịnh Nguyễn phân tranh lấy sông Gianh làm ranh giới. Trước thực trạng thế nước ngả nghiêng sinh linh đồ thán. Ba anh em Nguyễn Nhạc Nguyễn Huệ Nguyễn Lữ đã phất cờ ngọn cờ đào khởi nghĩa và phong trào Tây Sơn ngày càng được nhân dân cả nước ủng hộ lớn mạnh thêm. Thực trạng đó đã làm cho chế độ điêu đứng chỉ chờ ngày lụi tàn. Nên lão quan Triệu Gia Thần đã tấu trình vua Càn Long tổ chức một đội quân do thám xâm nhập vào nước Nam tìm cách chia rẽ nội bộ và chọn thời cơ chín mùi xua quân vào xâm chiếm nước Nam lần nữa . Lão Triệu Gia Thần còn tâu rõ những tay hào kiệt nước Nam là mối đe doạ đáng kể cho đoàn quân xâm lược nên lão tấu trình xin đem vàng bạc châu báu ra mua chuộc võ lâm cao thủ Trung Nguyên lén lút xâm nhập để tiêu diệt mầm hoạ này đồng thời hạ chiếu cho năm đại môn phái cử cao thủ cho đoàn quân do thám tìm cách liên kết các động chủ vùng cao Tây Bắc nước Nam tạo hậu thuẫn tiếp tế cho đội quân xâm lược sau này.
(Xem tiếp kỳ III - Tứ Khách Lâm)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét