(Viết trước ngày hiệp cửu)
đêm giằng xé giấc mơ đông sớm
anh cứ chập chờn lo em cô đơn
nửa đêm không có anh ôm nồng ấp lạnh
ở cõi nào chắc em cũng trăn trở buồn vương.
gió bấc non lạnh lẽo len vào từng tế bào
tình cô quạnh nghiêng nghiêng thèm nhớ
sưởi ấm nồng khi trời chuyển sang mùa
Anh vẫn ngồi trong đêm thinh lặng
ầu ơ, tiếng võng cong như giọng ru hời thiếu hơi thở
anh thiếp bên ảnh thờ mà nhớ đôi mắt in màu tím thủy chung
Nhang xoáy tròn cho tim vỡ
lồ lộ chuyện tình quên ánh mắt mông lung
có gì để nhớ không?
gió ru trăng lạnh tìm kỷ niệm
bên cạnh dáng em buồn...
chưa thể quên dù không ai bắt nhớ
nợ chưa vay mà buộc trả sao người?
La Ngạc Thuỵ
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét