VỊ NHỚ
Thuở thơ ấu của tôi
Mái tranh bồi hồi ấm
Sớm sớm má lặng thầm
Bóng in trầm vách lá
Chiếc đèn dầu dân dã
Bếp lửa toả niềm vui
Nồi khoai nấu ngọt bùi
Vài củ vùi thơm nức
Con vươn vai vừa thức
Nghe tiếng mực nước lên
Gió bến sông nhẹ tênh
Ban mai bềnh bồng thả
Bập bùng reo bên má
Tiếng lửa ngã nghiêng say
Đơn sơ khoai sáng nay
Theo con hoài vị nhớ...
BẾP LỬA CỦA MÁ
Chẳng có điện, có gas
Ấm bếp nhà bằng củi
Bập bùng reo từng buổi
Cơm nóng tuổi thơ ngon
Củi là củ ráng tròn
Là cành non cây lức
Đơn sơ và rất thực
Phơi khô tức cháy vui
Ngày xa xưa bùi ngùi
Nhớ thanh cùi bếp lửa
Bây giờ đâu còn nữa
Mùi thơm bữa cơm quê
Chiều tan lớp ta về
Trông từ xa làn khói
Thả sợi thương nông nổi
Bếp lửa nối tình quê.
LỐI VỀ
Em đưa anh về quê
Qua bờ đê mượt cỏ
Những đoá hoa tím nhỏ
Lung linh toả hương thầm
Em đưa anh về thăm
Ngôi nhà tranh vách lá
Một thời ôi thương quá
Tuổi thơ đã xa rồi
Em đưa anh bồi hồi
Trên cánh đồng xanh lúa
Hương đòng đòng ngậm sữa
Cánh cò giữa chiều tà
Em đưa anh về nhà
Chiếc cầu cây lắc lẻo
Bắt ngang qua con xẻo
Có dòng nước yên lành
Em đưa anh bước quanh
Những rặng dừa xanh mát
Cổng nhà em bát ngát
Sử Quân Tử đầy hoa
Em đưa anh vào nhà
Có vòng tay ba mẹ
Cơm cá canh nấu mẻ
Lối về khói bếp thơm...
Lê Thị Ngọc Nũ
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét