Chiều mưa muộn
Khói bay lên và sương sa xuống đất
Đôi vai trần gồng gánh cõi mưu sinh
Trong mưa nắng nối mùa, bao được mất
Vỡ vụn âm thầm, góc khuất lặng thinh
*
Huyễn hoặc vây quanh, sóng đời xô dạt
Say đắm tan trong bóng nắng cuối mùa
Ký ức chất trên con thuyền cũ nát
Tự do trôi trong dòng chảy được thua
*
Anh đi trọn con đường anh đã chọn
Rạng rỡ uyên nguyên, không chút hoài nghi
Cũng có lúc ngông cuồng chờ đưa đón ...
Nhưng chênh chao, đè nén sóng xuân thì
*
Sóng trước đổ dồn đầy nơi nước mắt
Con sóng sau trôi lửng thửng, ngập ngừng
Đời quanh quẩn, những lối mòn cứng nhắc
Điệu nhạc buồn xưa, tắt lịm dỡ chừng
*
Bổng bừng dậy, mưa, đầy tràn lộc mới
Rừng giao mùa, biêng biếc sắc non tơ
Em chợt đến, hơn nữa đời anh đợi
Xanh ngắt chiều trong, nắng quái đâu ngờ ...
Em lấy chồng xứ xa
Biển đời, mênh mông quá
Hun hút chiều-khơi xa
Đường đời bao nhiêu ngã?
Vô tình, em bước qua
*
Đánh rơi tình hư ảo
Chập chờn trước ngã ba
Sao mơ hồ gượng gạo?
Chìm trong bóng nắng tà
*
Bay đi, lời khờ khạo
Lần hồi một mình ta
Sang sông kìa, chim sáo
Gọi gì ? nghe thiết tha ...
*
Em qua, còn ngoảnh lại
Bến vắng, đò quay ngang
Lục bình xuôi, vướng phải
Ngập ngừng trôi điệu đàng
*
Giờ đây ngoài tầm với
Đắm đuối và kiêu sa
Muộn rồi, ai có đợi
Ngậm ngùi xa, quê nhà ...
Điều gì ta có thể?
Ta đã có cùng cơ hội như nhau
Kể từ lúc mình cùng chung tiểu đội
Chung cơn mưa giông, tràn đồng nước nổi
Chung nỗi đắng cay và những ngọt ngào
*
Chung một niềm tin, chung nỗi hoài nghi
Chung những đêm dài, chia nhau phiên gác
Buổi sinh hoạt ta chung nhau câu hát
Bao năm rồi chúng ta đã cùng đi?
*
Qua những mộng mơ, qua nỗi nhớ nhà
Qua bao xóm vắng, cheo leo vách đá
Với những lối mòn, rẽ chia nhiều ngã
Vẫn một đường, chung khúc “hành quân xa”
*
Nhưng chia tay nhau, lối rẽ cuộc đời
Buông quân phục, mỗi người về mỗi hướng
Gặp lại nhau, có niềm vui gắng gượng
Thời gian vàng, đâu rảnh để mà chơi ...
*
Nhìn bạn ngày xưa, sao bổng ngậm ngùi
Có đám vui, sao mời nhau lấy lệ?
Kỷ niệm xưa, xem chừng không muốn kể
Bàn chuyện kiếm tiền, lấy đó làm vui
*
Dẫu biết đời nghèo, gần lắm với hèn
Nhưng còn đó, những ân tình xưa cũ
Giũ bỏ gió sương thôi, thì chưa đủ
Học lại từ đầu, trước lạ sau quen
*
Nhưng giàu rồi, mà chưa chắc đã sang
Ky bo sống, còn “ăn mày dĩ vãng”
Nghe ray rứt, giật mình đi tìm bạn
Chợt thấy ngày xưa, sống động rộn ràng ...
Bên mái hiên xưa
Giọt tình, rơi quá hiên xưa
Đăm chiêu, bến vắng, đổ thừa thải trăng
Đắn đo, trôi nỗi nhọc nhằn
Đong đưa để giữ thăng bằng cho nhau
Làng cũ
Em qua, lóng lánh tinh khôi
Sáng xanh sắc cỏ, núi đồi quanh đây
Chậm chiều, đổ nắng tràn ngày
Bâng quơ, sợi cỏ trên tay, cầm về
Em gọi khẽ, mùa thu đã tới
Xông xênh năm tháng cơ cầu
Người xưa, sao không một lời nhắn gởi
Quên rồi, tình cũ đã lâu
Bung nắng vỡ, đàn bướm vàng khơi gợi
Một mùa thu xanh biếc tình đầu
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét