Đông về lành lạnh bên trời
Cõi riêng một mảnh tình người nhớ nhau
Chút dư vang lạc cội đào
Gởi hồn băng tuyết lên màu xuân hoa
Nắng đông bịn rịn thu qua
Nên se giọt nắng hiên nhà quạnh hiu
Bụi mù sương lấm tấm chiều
Để bâng khuâng đọng ít nhiều giá băng
Bóng mù sương bóng mù tăm
Con đường xưa đã riêu hằn dấu chân
Ngồi nghe ngọn bấc thì thầm
Cõi lòng lặng xuống bậc trầm cung thương
Đưa tay bắt lấy vô thường
Mở ra chỉ thấy miên trường vô ngôn
Bóng mùa trổ nhánh cô đơn
Ta ngồi đếm tuổi hoàng hôn nhớ người.
Bùi Nguyên Bằng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét