Thứ Tư, 15 tháng 12, 2021

THƯƠNG NHỚ ĐỒNG BẰNG - Thơ Nguyễn Sông Trẹm

 


Tôi sinh ra cùng nhịp thở đồng bằng

Dấu chân tuổi thơ sớm lấm bùn sông rạch

Tiếng chèo khua còn trong miền ký ức

Thuở cho chuồn chuồn cắn rốn để lội sông

 

Tôi lớn lên từ hạt gạo đồng bằng

Từ giọt mồ hôi của mẹ sớm hôm tần tảo

Bàn tay cha đầy vết chai của ngày cơm áo

Từng mùa qua xanh đồng lúa quê nhà

 

Quê tôi năm hai mùa mưa nắng hiền hòa

Dòng sông quanh năm cứ lững lờ xuôi ngược

Mùa lũ về trắng đồng mênh mông nước

Thêm hạt phù sa vun cho đất và người

 

Người đồng bằng quanh năm dầu dãi nắng mưa

Như bông lúa một đời chân chất

Trong vất vả vẫn ấm tình người, tình đất

Ca vọng cổ đêm rằm uống rượu dưới trăng

 

Ngày đi xa tôi nhớ lắm đồng bằng

Thương cánh đồng cháy khô mùa hạn

Thương nhánh sông quê oằn mình chịu mặn

Đồng bằng quê tôi mùa nước lũ cũng không về !

 

Tôi thương đồng bằng như nỗi nhớ thương quê;

 nỗi niềm của người con xa xứ

Thương dáng mẹ vẫn một đời lam lũ

Mong đứa con xa lang bạt mãi chưa về!

 

NGUYỄN SÔNG TRẸM

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét