Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

LÃNG ĐÃNG TÂY HỒ - Thơ Mai Thanh


 

Man mác heo may
Anh như tỉnh, như say
Chân bước đường Cổ Ngư xưa
Một chiều nhung nhớ
Hồ Tây đượm màu xanh cỏ
Như thuở ấy Dâm Đàm
Bước tới Nghi Tàm
Chưa tết đến vẫn vào vườn hoa tết
Anh mê mải tìm hoa
Đây quất, đây đào
Cùng những gốc mai tụ nhựa
Hẹn mùa xuân tới, ơi em!
Nghe trong ta khắc khoải nỗi niềm:
Một cõi tri âm
Một miền quen nẻo
Gặp nữ sĩ Xuân Hương
Nền nã, đung đưa

Mà thi hồn trong trẻo
Cùng ông Phủ Vĩnh Tường
Vào một  buổi chiều hôm
Cô gái Tây Hồ bán dạo chiếu gon
Cùng Nguyễn Trãi họa thơ hài hóm hỉnh (*)
Lá rũ khô mà hồn sen vẫn tỉnh
Màu cỏ thu trên nền cũ u hoài
Nghi Tàm ơi còn thao thức hồn ai
Nước chau mặt dười trời mây bảng lảng
Đá vẫn mãi trơ gan cùng năm tháng (**)
Ơi Tây Hồ những vần thơ chói sáng
Gọi hồn ta như tỉnh như say…
Sâm cầm ơi, em có đến chiều nay?

Lặng lòng ngắm sóng Hồ Tây
Mà nghe lãng đãng trời mây Dâm Đàm.


---------------------------------------------------------
(*) Bài thơ Nguyễn Trãi gửi Nguyễn Thị Lộ.có hai câu:


    Xuân xanh chừng độ bao nhiêu tuổi
Đã có chồng chưa,được mấy con?
Bài thơ Nguyễn Thị Lộ trả lời Nguyễn Trãi có hai câu:


Xuân xanh chừng độ trăng tròn lẻ
Chồng còn chưa có, có chi con!
Chữ “con”ở câu thơ trên của Nguyễn Thị Lộ có ý trêu chọc Nguyễn Trãi trong cách xưng hô.


(**) Bài thơ “Thăng Long thành hoài cổ” của Bà Huyện Thanh Quan  có hai câu:


Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn chau mặt với tang thương.

 

Mai Thanh

Hội Nhà văn Hà Nội

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét