Sợ rồi mình cũng sẽ quên
vòng
tay ấm của thời son trẻ
khi ta
đã sang chiều bóng xế
nên
anh cất giữ năm tháng ngọt ngào
vào
những trang thơ
Ngày
tháng làm màu tóc cũng phôi pha
sợ thời
gian làm phai niềm thương nhớ
anh
nhuộm lại màu tình yêu thuở ấy
như
khắc hình em thành tượng đá
trong
hồn
Sợ
mai rồi mình lại quên
hàng
cây nở hoa vàng nghiêng che lối hẹn
anh
ươm mầm chờ cơn mưa đến
để hoa huỳnh đàn khoe sắc nhớ
vào thu
Sợ mai rồi đời sương khói mịt mù
mình lại quên nắm tay nhau như chiều xưa
dạo phố
anh nâng niu bờ vai em bé nhỏ
để cảm nhận qua bao năm tháng nhọc nhằn
ta còn giữ được phút bình yên
Thời
gian trôi vào cõi lãng quên
có rất
nhiều điều sợ mình không còn nhớ nổi
làm sao cất vào bóng chiều nhạt nhòa sương
khói
còn chút gì giữ lại
để
không quên!
NGUYỄN
SÔNG TRẸM
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét