Nắm tay nhau dắt nhau về,
Gò Công đất mẹ chốn quê đôi mình.
Xa rời từ thuở linh đinh,
Thân như hạt bụi chơi vơi,
Bên lề phố lạ trông vời cố hương.
Trải bao gian khó đời thường,
Không nhòa nhạt được chút hương quê nhà.
Đâu cầu Mỹ Lợi xe qua,
Kìa em chốn ruột rà ta đây rồi!
Trái sơ ri chín đỏ môi,
Môt luồng gió biển bồi hồi xiết bao!
Mình hôn nhau nhé ngọt ngào,
Một lần thôi thỏa khát khao bao ngày.
Mình ao ước đến mê say,
Một lần trở lại chốn này hôn nhau!
Ngẩn ngơ đứng dưới giàn trầu,
Thương Giồng Nâu nhớ Cửa Khâu dạt dào.
Thương làm sao! Nhớ làm sao!
Lòng ta bất chợt nôn nao thèm về.
Trần Ngoc Hưởng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét