Bữa cơm chiều trong Dinh Độc Lập
Cơm dã chiến nấu bằng bếp điện
Rau muống xanh như hái tự ao nhà
Trời còn đầy ắp hoa và pháo
Nhìn nhau chưa vội mở vung ra
Màu xanh – sân cỏ xanh mải miết
Quây quần đồng đội đến vui chung
Hàng cây so đũa cùng ta đó
Ăn bữa cơm ở đích cuối cùng
Khách thường: Thương mấy anh nhà báo
Theo tăng băng dốc mấy mươi ngày
Sáng chiếm núi Bông, chiều Cửa Thuận
Vượt đèo Phước Tượng buổi nhiều mây
Tăng vẫn dàn theo đội hình chiến đấu
Xích còn vương đất đỏ Phan Rang
Vừa mới vào mâm, anh nuôi bận
Chia thêm tổng-thống-ngụy-đầu-hàng
Kìa gắp đi anh, ai nấy giục
Có gắp chi đâu, mải ngắm trời
Tự do xanh quá, mênh mông quá
Vượt mấy ngàn bom mới tới nơi
Bỏ lại đằng sau bao trận đánh
Kịp vào thành phố sáng tên Người
Độc lập theo tăng vào cổng chính
Cờ treo trên đỉnh nước non ơi!
Ta trẻ như cờ ta trẻ lắm
Ta reo trời đất cũng reo cùng
Ta no cười nói, say đôi mắt
Bát canh ngày hẹn cũng mênh mông
HỮU THỈNH
Cảm nhận của Lộc Trang
Đọc lại nguồn tư liệu phong phú, quý giá, chân thực về tình hình chiến
sự trong những ngày cuối tháng 4, kết thúc chiến dịch Hồ Chí Minh lịch
sử ngày 30-4-1975. THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC – NON SÔNG LIỀN MỘT DẢI.
Trong nguồn tư liệu ấy, tôi cứ ám ảnh mãi bài thơ : BỮA CƠM CHIỀU
TRONG DINH ĐỘC LẬP của nhà thơ Hữu Thỉnh. Nhà thơ vừa là chiến sĩ tăng
thiết giáp, nay là Chủ tịch Hội Nhà văn việt Nam. Xin nhặt nhạnh những
câu, ý thơ chừng như vỡ òa trong “bữa cơm chiều “ ngày ấy.
Bài thơ mang dáng dấp lối kí sự, ngôn ngữ bình dị, đời thường mà lấp lánh những viền cảm xúc.
Mở đầu bài thơ, không vòng vo mà đi thẳng vào câu kể: “ Cơm dã chiến
nấu bằng bếp điện”. Thực ra, ai cũng biết “cơm dã chiến” được nấu bằng
bếp Hoàng Cầm, hoặc củi rừng…hơn nữa nồi cơm nuôi quân to tướng thế sao “
nấu bằng bếp điện” được. Bóc tách 2 vế câu thơ như có sự đối lập, tương
phản giữa gian khổ người lính quen nếm trải – tiện nghi thành phố còn
lạ lẫm. Đây là bữa cơm đặc biệt, khác thường không như mọi ngày vì thế
nhà thơ nghĩ “nấu bằng bếp điện”. Điều đó xuất phát từ cảm quan chân
thật, lạ lẫm, ngỡ ngàng của chiến sĩ lần đầu vào thành phố. Rồi món ăn
được bày ra “rau muống xanh” thường ngày. Hôm nay lại khác, đặc biệt
trong tâm tư người lính “như hái tự ao nhà”. Bữa cơm đoàn viên sum họp
mang hương vị quê hương, nhắc nhớ về gia đình, người thân… Cả hậu phương
– tiền tuyến tề tựu về đây ca khúc khải hoàn. Và màu xanh ấy cứ đầy ắp,
lan tỏa suốt bữa cơm chiều. Đúng là “có một bữa tiệc khao quân rất xanh
trong thơ của Hữu Thỉnh”. Người dùng bữa không bằng khẩu vị mà bằng thị
giác thưởng thức dư vị hạnh phúc, tự do, hòa bình, thống nhất. Một chữ
xanh cứ day đi day lại biến bữa cơm chiều bình dị mà thiêng liêng quá
đỗi! Có được bữa cơm đặc biệt này, phải đánh đổi sự hi sinh quá lớn, quá
đắt bao thế hệ “Lớp cha trước, lớp con sau / Trở thành đồng chí chung
câu quân hành”. Người đọc sau này cũng ngất ngây theo dòng cảm xúc suốt
bài thơ hòa lẫn nỗi ngậm ngùi tiếc thương về những người đã khuất để có
được “bữa cơm ở đích cuối cùng” này. Bữa cơm chiều hôm ấy lại mời đến
hai dạng thưc khách: khách thường chính là những chiến sĩ, nhà báo đã
từng “vượt mấy ngàn bom mới tơi nơi”. Nhưng có một thưc khách thật đặc
biệt, bởi một chi tiết ngờ ngợ “Vừa mới vào mâm, anh nuôi bận / Chia
thêm Tổng thống Ngụy – đầu hàng” Không biết có thật không nhưng qua lời
kể: có vị chỉ huy nào đó mời Dương Văn Minh “ hôm nay ăn một bữa cơm với
Việt cộng cho vui”. Tất nhiên viên tướng bại trân, tổng thống đầu hàng
đang hoang mang, mặc cảm làm sao cùng ăn (?). Vậy mà “vẫn chia thêm tổng
thống ngụy đầu hàng”. Câu thơ như thoát ra hiện thực hướng đến điều cao
đẹp, nhân văn hơn. Suy cho cùng cũng là anh em một nhà (cả nghĩa đen
lẫn nghĩa bóng). Và thực sự Tổng thống Dương Văn Minh xứng đáng tiếp mời
như thế! Tôi trân trọng ông ở tình đồng bào, khi thúc giục “ anh em
binh sĩ VNCH hãy buông súng, không kháng cự để tránh sự đổ máu của đồng
bào”.
Bài thơ gắn liền thời khắc trọng đại lịch sử xưa nay không
hiếm. Nhưng bữa cơm chiều trong dinh Độc Lập lại đặc biệt, khác thường:
người đọc gợi nhớ ngay đến ngày lịch sử 30-4-1975, dù xuyên suốt bài thơ
không có dòng nào nhắc đến sự kiện này. Ngay cả sự việc xe tăng 390 húc
đổ cổng sắt dinh Độc Lập, cáo chung chế độ VNCH cũng thoát thành “độc
lập theo tăng vào cỏng chính / cờ treo trên đỉnh nước non ơi”.Có thế thì
tiếng reo vui lòng người, non nước mới trọn vẹn mà đến đoạn kết bài thơ
“Ta trẻ như cờ ta trẻ lắm / Ta reo trời đất cũng reo cùng / Ta no cười
nói, say đôi mắt”. Vỡ òa niềm sung sướng, hạnh phúc vô biên! Bỗng dưng
khép lại bài thơ mang mang nỗi niềm đầy tâm trạng hướng vào cõi lòng
mình mà rưng rưng nỗi nhớ… “Bát canh ngày hẹn cũng mênh mông”. Bài thơ
đã ghi lại bằng cảm xúc tâm trạng về sự kiện lịch sử!
Lộc Trang
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét