1-Ông Hòa nghỉ hưu loáng cái đã mươi năm.
Đời người trôi nhanh vùn vụt. Nhưng rồi ngẫm lại, ông chợt thấy mười năm là cả
một đoạn đường thật dài. Nhớ thời còn công tác ở quê nhà, ký ức ông vẫn in rõ từng
chân tơ kẽ tóc mọi chuyện. Vậy mà chẳng hiểu sao những chuyện chỉ mới vài năm,
thậm chí vài tháng, vài ngày qua ông quên lãng khá nhiều. Phải chăng đấy cũng
là lý do cả tháng nay vợ con ông cứ một mực cho là ông bị tâm thần?
Trước đây ông Hòa làm cán bộ
tổ chức Phòng Giáo dục huyện T… hơn hai chục năm liên tục. Gốc gác xa tít ngoài
Bắc, ba đứa con hiện đều đã có gia đình yên ổn trong Nam, nên hai vợ chồng ông quyết
định không về quê nữa. Cả đời ông vốn coi sự phục tùng như là chuyện hiển nhiên
phải vậy, nên khi cấp trên gợi ý cho hưu sớm vài năm, ông chẳng bận tâm. Không
còn phận sự sáng sáng lo đến cơ quan đúng giờ như cái máy, nên năm giờ sáng mỗi
ngày, ông đi bộ một vòng, từ nhà qua cầu Tha La, cả đi lẫn về đúng năm cây số.
Mất đúng một giờ. Sáu giờ rưỡi dắt thằng cháu ngoại đến trường. Thong thả quay
về, bữa gặp bạn già thân thiết thì vào quán nhâm nhi với nhau ly cà phê, tào
lao vài câu chuyện. Không thì ông về
thẳng nhà, vào phòng sách viết lách, đọc tài liệu. Có bận vợ ông phải gõ cửa,
ông mới sực nhớ đã tới bữa trưa. Chiều đến, hôm nào nắng ráo ông thủng thẳng ra
bến sông Tha La kiếm chỗ yên tĩnh ngồi câu. Được cá hay không, chẳng có gì quan
trọng. Có được vài giờ xa lánh ồn ào phố thị, thanh thản ngắm dòng nước trong
xanh chảy dưới chân cầu, được nghe tiếng con chim nào đó từ lùm cây chợt bay vù
lên, là ông sảng khoái mãn nguyện rồi. Nhờ vậy, bẩy chục tuổi rồi, tuy không
nhanh nhẹn như lúc trẻ trung, nhưng cũng chưa ộ ệ chậm chạp tuổi già. Mấy bữa
dự giải cầu lông huyện tổ chức, ông đi
ba ta trắng, quần sọoc trắng, áo thun trắng cộc tay, để lộ cơ bắp tròn lẳn,
tung tẩy trên sân đấu, mấy bà bạn sồn sồn ngắm mòn con mắt. Họ đùa ông: Chị nhà
không khéo giữ là chúng em cướp anh đi đấy. Vậy mà cả tháng nay người ta thắc
mắc tại sao ông vắng bặt. Có bạn già không yên lòng tìm đến tận nhà tìm ông thì
gặp hai cánh cổng khép im ỉm. Vừa bấm chuông, ông bạn già đã thấy ông vui mừng
chạy ra, tưởng ông mở cổng mời vào. Ai dè, người trong, người ngoài cổng cứ thế
đứng nhìn nhau.