( Tặng : Nhà thơ Trần Quốc Thực)
-------
Lời
dẫn : Bài thơ viết cách nay 13 năm , lúc Trần Quốc Thực còn sống ,vừa
đến chơi ,tặng thơ cho NK ( anh quê Hà Nam , là một Nhà thơ đích
thực , có số phận hẩm hiu ,đau buồn) nay xin đăng lần đầu để chia sẻ
cùng các bạn thơ, cũng là chút tình tưởng nhớ Người bạn thơ đã khuất (
Bài thơ NK có mượn 1 số ý thơ của TQT để vận vào thân phận của Thi sĩ ) :
55 tuổi đầu lần tìm về nơi mẹ
Thiêm thiếp âm dương đỡ khuyết mảnh tâm sầu
Về
đến Vực Bầu bụng nhớ sang nhà Chị
Lối ngõ mịt mờ
giấc trưa ở đâu ?
*
Thanh bình đấy
Cơn bão nào xô đổ chồng bát đĩa ?
Mình yêu ơi, đâu mái nhà đôi ta xanh ?
Ngoài kia
sông thở dài
mưa rì rầm xa xăm mãi
ngằn ngặt trăng
để Ngón
Út
âm thầm "khóc"
hoài thương con gái
hun hút đường sông
để con tim tan trong nắng gió võng Ngô Đồng.
Thôi,
rượu
cũng bỏ rồi
còn điếu Thuốc Lào hút tụt
vào trong nõ
hoàng hôn nhạt nhòa
dẫy phố dài mảnh khảnh cuối trời đông.
*
55 tuổi đầu - thảng thốt sợ
Tiền không
Nhà không
ngồi đối thoại với những ngày
tận cùng thế kỷ ;
Còn bình yên
tìm về nơi mẹ
để giấc mơ tuổi nhỏ
thanh bình.
*
Ôi, Thơ là thơ để ta đọc một mình
Thơ là thơ để ai đó nghe phần âm bản
Người xưa ca: "Sự sống chẳng bao giờ chán
nản"...
Còn đêm rày
Mai nở bất ngờ Xuân.
Góc thành nam Hà
Nội chiều 30-12-2000
Nguyễn Khôi
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét