Sau
khi đã bàn giao xong công việc của cơ quan, anh Quang, người thủ trưởng
cũ bắt tay từ giã tôi và dặn lại một câu : "Gì thì gì, xin anh đừng đổi
ngay người gác cổng cơ quan, ít nhất cũng là trong năm ba tháng đầu".
Tôi biết anh Quang là người rất chăm lo và thông cảm với đời sống của
cán bộ nhân viên nên sợ tôi cho ông Hai, người gác cổng cơ quan nghỉ
việc ngay thì khổ cho ông. Nghe đâu ông Hai đã già yếu, bệnh tật liên
miên nên nhiều người đã đòi đổi ngay người gác cổng cơ quan khác nhưng
anh Quang nhất định không chịu. Tôi ậm ờ cho qua chuyện vì còn phải xem
xét lại vấn đề ra sao đã.
Chưa
biết tâm tính ông Hai như thế nào nhưng rõ ràng hình dáng bên ngoài của
ông làm cho người tiếp xúc không ai dám nhìn lâu vì sự tàn phá - chắc
là sự tàn phá của chiến tranh - trên con người ông. Một con mắt đã mất
tròng chỉ còn lại trũng loét đỏ nhầy nước mắt. Một bên mặt mất cả mảng
da chỉ còn lại thịt đỏ nhăn nhúm, lồi lõm. Chỉ có điều là con mắt còn
lại của ông thì toát lên cái vẻ long lanh cương nghị. Con mắt ấy lần đầu
tiên nhìn tôi làm tôi rờn rợn và dường như vẳng lên một tiếng nói âm
thầm nào đó. Ánh mắt đó dường như tôi đã gặp ở một nơi nào đó và dường
như rất quen thuộc trong cuộc đời tôi. Còn dáng đi của ông thì lệch lạc,
thọt một bên chân. Một bàn tay chỉ còn lại ngón cái và ngón trỏ. Nói
chung hình dáng bên ngoài của ông Hai đã mất hẳn cái đối xứng đẹp đẻ mà
Tạo hóa đã dành cho con người. Nhưng còn điều gì đã làm cho ông Hai biến
dạng như thế thì không ai rõ vì người ta ngại tiếp xúc với ông và cả cơ
quan cũng không ai quan tâm đến ông. Tôi dự định hôm nào đó rỗi việc
tôi sẽ tìm hiểu điều đó.
Nhưng
việc đầu tiên gây cho tôi nỗi bực mình ở cơ quan nầy xuất phát từ ông
Hai. Hôm ấy làm việc quá trưa, tôi nghỉ lại cơ quan . Vừa mới chợp mắt
được năm, ba phút thì tiếng ồn ào, la hét của trẻ con ở sân cơ quan làm
tôi choàng tỉnh. Đợi mãi không nghe tiếng la rầy của ông Hai, tôi ngồi
bật dậy đi ra cửa thì thấy ông đang ngồi thủ thỉ với những đứa trẻ nhỏ,
mặc cho đám trẻ lớn đùa giỡn. Tôi nổi xung lên, gắt :
-
Ông Hai, ông đui hay sao mà để cho trẻ con la ó, phá cả cái yên tĩnh
của cơ quan vào buổi trưa, không để cho ai nghỉ ngơi chứ !
Dường như bị bất ngờ, ông Hai quay nhìn tôi, con mắt còn lại lóe sáng một thoáng rồi nói nhỏ nhẹ :
- Dạ, để tôi bảo chúng nó yên.
Rồi ông quay sang bảo tụi nhỏ :
- Này, các cháu có chơi thì nói nhỏ thôi để các chú còn nghỉ ngơi buổi trưa...
Tôi hét lên :
- Không có chơi bời gì cả. Đuổi ra hết đi. Đây là cơ quan chứ đâu phải là cái nhà giữ trẻ.
Ông Hai ngẩn người một lát rồi nói với tôi :
- Nhưng thưa ... thưa, thủ trưởng, chung quanh đây không có bóng cây nào cho chúng trú nắng. Trời độ này nắng gắt quá.
- Mặc xác chúng, cứ về nhà mà chơi. Tôi không muốn cái trò này tái diễn nữa.
Ông Hai lại quay sang nói với bọn trẻ :
- Thôi các cháu về nhà chơi nhé.
Thế
nhưng việc đó mấy ngày sau lại diễn ra đến nỗi tôi phải dọa : " Nếu tôi
còn thấy tình trạng này xảy ra lần nữa, tôi buộc phải cho ông nghỉ việc
đấy ... " Ông Hai chỉ dạ một tiếng rồi đi ra chiếc lồng cu của mình ở
cổng cơ quan.
Việc
thứ hai xảy ra vào hôm tôi có việc phải ghé vào cơ quan lúc gần nửa đêm
để lấy một số giấy tờ cho phiên họp hôm sau. Cả cơ quan tối om, chỉ có
một bóng đèn nhỏ ở cổng. Văng vẳng tiếng đờn cò trong cơ quan gây một ăm
điệu thật thê lương như tiếng khóc của một đám tang. Tôi cảm thấy rờn
rợn, gọi giật giọng ông Hai nhưng không nghe tiếng trả lời. Tôi phải
dùng những viên đá chọi vào cơ quan mới cắt đứt tiếng đờn và ông Hai đi
ra phía cổng. Hóa ra ông Hai ngồi trong bóng tối gần cổng nhưng ông đang
thả hồn theo âm điệu bổng trầm của tiếng đàn nên không nghe tôi gọi.
Tôi lại không dằn nổi :
-
Ông Hai, từ đây về sau ông phải chấm dứt cái trò kéo đàn rên rỉ trong
đêm khuya thế nầy đi. Cơ quan có ai chết đâu mà phải kéo đàn đám tang!
Còn những bóng đèn trong cơ quan thì ông phải bật sáng lên. Mất tiền thì
cơ quan chịu, hại gì đến ông.
Rồi
trong một phiên họp cơ quan, nhiều người có ý kiến nên thay đổi ông Hai
ngay. Anh phó thủ trưởng đề nghị nên thay đổi người bảo vệ hay ngủ gà
ngủ gật ở chiếc lồng cu. Cô văn thư đánh máy thì lên giọng tố khổ : Bảo
vệ gì mà ngồi đó cứ để cho lũ trẻ con vào cơ quan chơi giỡn như cái chợ,
còn người nhà tôi tới tìm thì không cho vào mà cứ bắt ngồi ở phòng đợi.
Chị cấp dưỡng cũng góp thêm vào : May là ổng có một mắt mà còn cứ soi
mói vào chuyện người khác chứ hai mắt thì ai chịu nổi. Ba cái thứ nồi
niêu, chén bát ai mà lấy làm gì, vậy mà cứ thấy mang đi là tra hỏi. Một
chút cơm thừa cá cặn mang về cho heo ăn cũng hạch sách. Anh tổ chức nhân
sự gõ gõ cây bút xuống bàn lên tiếng : Thay người bảo vệ có gì là khó.
Hiện nay đã có năm, bảy lá đơn xin hợp đồng. Chỉ cần thủ trưởng gật đầu
một cái là ngày mai sẽ có người khác thay ngay. Anh Chủ tịch công đoàn
cơ quan lên tiếng : Cho ông Hai nghỉ việc thì được rồi, nhưng theo tôi,
nên xem lại tuổi tác của ông để vận động ông nghỉ hưu trước tuổi và giải
quyết chế độ đầy đủ để tránh lôi thôi ...
Tôi cũng cảm thấy bực mình nhưng nhớ lời ông Quang dặn nên còn chần chừ :
- Thôi để vài ngày nữa ta quyết định. Bây giờ xin bàn sang chuyện khác đi.
Không hiểu những lời phát biểu trong phiên họp đó có lọt đến tai ông Hai không -
vì tôi cố tình không để ông tham dự phiên họp - nhưng vài ngày sau,
trong khi tôi đang đi công tác ở xa thì nhận được điện thoại của anh phó
thủ trưởng báo là ông Hai đã gởi đơn xin thôi việc . Tôi cảm thấy bất
ngờ và xao xuyến trong lòng. Đối xử với một nhân viên già nua, tàn tật
như thế có quá đáng không ? Những việc mà người ta phản ảnh về ông có
thật như vậy không ? Ngay cả những vấn đề tôi bực bội với ông thì phần
nào đó cũng không đúng và mang tính độc đoán. Có ai bắt ép ông phải làm
đơn xin thôi việc để tránh bớt phiền phức cho tôi không ? Tuyển dụng
người mới có bảo đảm việc bảo vệ tài sản của cơ quan không ? Vì thật ra
từ ngày tôi về đây đã gần nửa năm rồi mà chưa có sự mất mát nào xảy ra. Rồi
lời dặn cuối cùng của anh Quang có ẩn ý gì không ? Tôi vẫn chưa hiểu gì
hết về ông Hai. Thật tình tôi cảm thấy băn khoăn với ý định xin thôi
việc của ông Hai và cảm thấy có một cái gì đó hụt hẩng.
Tôi
bảo với anh Phó là chờ tôi về sẽ tính sau nhưng anh bảo là ông Hai nhất
định đòi giải quyết ngay vì ông có chuyện ở quê nhà. Tôi bảo anh Phó là
cứ cho ông nghỉ phép một thời gian, bao lâu cũng được để giải quyết
việc nhà đi rồi chờ tôi về quyết định.
Tôi
tưởng rằng việc thiếu một nhân viên gác cổng và bảo vệ cơ quan thì đâu
có đáng gì để quan tâm nhưng khi về đến cơ quan tôi mới thấy mình lầm.
Bao nhiêu nền nếp của cơ quan đã bị xáo trộn. Ai sẽ trực cơ quan ngoài
giờ làm việc đây ? Phân công trực thì ai cũng có lý do chính đáng để xin
được miễn. Anh kế toán thì vợ bệnh, con đau, heo đẻ không thể bỏ nhà
vào ban đêm được. Cô văn thư đánh máy thì nhà xa, mẹ già lụm cụm phải về
lo cơm nước trưa chiều. Anh tổ chức nhân sự thì ban đêm phải đi học
thêm Anh văn, chị cấp dưỡng thì chồng đi làm ăn xa, đàn con nhỏ ban đêm
không thể không có người lớn, Anh chủ tịch Công đoàn thì đau yếu, ban
đêm phải ở nhà để vợ con lo thuốc thang. Anh Phó thủ trưởng thì nhà đang
xây cất, cửa nẻo chưa có, vật tư bề bộn, còn tôi thì thường xuyên đi
công tác mấy khi được ở nhà với vợ con ... Rồi lại còn những việc tạp vụ
mà từ trước đến nay ông Hai vẫn làm như quét sân, đốt rác, dội cầu, nấu
nước, tưới hoa kiểng ... Ông phải lê bước khó khăn làm những công việc
đó từ bốn giờ khuya để đến giờ làm việc ai vào cơ quan cũng thấy được bộ
mặt sạch sẽ, hoa kiểng tươi mắt. Ai cũng thấy điều đó nhưng cũng chưa
bao giờ có ai hỏi là người nào đã làm và làm tự bao giờ .... Cuối cùng
tôi đành ra lệnh phải chấp hành phân công trực nghiêm túc, mỗi người
phải " hy sinh " một chút để bảo đảm công việc của cơ quan chờ ông Hai về.
Những
gương mặt rạng rỡ trước đây chợt xìu xuống như tàu lá úa và những tiếng
làu bàu trong miệng : " Ông già quỷ quái thật. Đã đến lúc nghỉ việc rồi
còn làm phiền phức người khác. Tối ngày chỉ ngồi chơi xơi nước thôi thì
còn cho ông nghỉ phép làm gì, lại còn những hai tháng cơ ! Chi bằng cho
nghỉ phức đi cho rồi. Họp đồng bảo vệ khác có phải là đỡ phiền toái anh
em không ? "
Tôi
cũng có nghĩ đến việc tìm người khác thay thế nhưng tôi lại muốn gặp
ông Hai một lần rồi mới quyết định. Có một điều gì đó cứ làm cho tôi
không an tâm.
* *
*
Hai
tháng trôi qua, cơ quan bắt đầu có mùi khai thối, cây cỏ héo úa mà ông
Hai vẫn biền biệt. Tôi bực dọc và cảm thấy giận ông Hai vô cùng. Lần này
mà ông về là tôi ký ngay vào lá đơn cho thôi việc. Còn nhân viên ở cơ
quan đã đến lúc biểu lộ cái vỏ rỗng tuếch, không làm nên tích sự gì cả,
chỉ là những " công tử, tiểu thơ đỏm dáng ". Trực thì đến trễ lại còn bỏ
đi chơi, cây cỏ kêu gào, cơ quan mất vệ sinh cũng mặc kệ, chỉ mong hết
giờ quay lại giao ca. Người sau đến chậm, người trước cằn nhằn, xảy ra
xích mích. Hiện tượng mất vặt của cơ quan từ bàn tay vô hình nào đó mà
không làm sao phát giác được. Mà có ai quan tâm đến điều đó đâu !
Hai
ngày, năm ngày,một tuần lễ rồi mười ngày, tôi bắt đầu sốt ruột về sự
trễ phép của ông Hai. Anh em ở cơ quan thì rối rít lên là phải báo ngay
việc đào nhiệm của ông Hai và chọn người khác thay thế việc làm của ông.
Họ bới móc những chuyện trước đây, nói xấu ông Hai đến nỗi tôi phải bực
mình với những điều quá đáng đó. Điều khổ tâm của tôi là cho đến lúc
này mà tôi vẫn chưa có cái nhận định đánh giá nào về con người ông Hai.
Thật
sự ông là người tốt hay xấu ? Khi thì thấy ở ông biểu hiện một thái độ
xa cách, khó hòa hợp với ai. Một tình cảm nào đó thật riêng tư đang chất
chứa trong con người ông. Khi thì trầm lặng cô đơn, khi cởi mở thân mật
nhất là với lũ trẻ mà tôi không bao giờ chịu nỗi. Còn về nhiệm vụ, dù
có nói gì đi nữa cũng không thể chê trách ông Hai vào đâu được. Thế mà
hễ cứ bình bầu thi đua thì bao giờ ông cũng " được " xếp cuối bảng. Có
người cũng phát biểu rằng bảo vệ cơ quan thì có gì mà phải đánh giá thi
đua. Chỉ ngồi để xem xét người ra vào thì sao có thể so sánh với cô văn
thư đánh máy bận rộn với đống tài liệu hoặc anh cán bộ tổ chức điên đầu
với chuyện điều động, thuyên chuyển. Đấy, công việc của ông Hai không có
gì để đánh giá mà không có ông thì quả thật rối ren. Tôi chịu, không có
gì để biết rõ hơn về ông Hai, cả những người làm việc lâu năm ở đây
cũng thế. Có lẽ họ nghĩ rằng có gì mà phải quan tâm đến cuộc đơi của một
người bảo vệ.
Tôi
lật lý lịch của ông Hai ra để xem xét. Đột nhiên cái tên làng ở một
vùng biển đập vào mắt làm tôi xúc động. Hóa ra quê quán của ông Hai ở
cái làng mà trong suốt thời gian kháng chiến tôi đã bám trụ nhiều năm,
được sống sót nhờ tình yêu của dân làng. Nếu không nhờ những người dân ở
đây lấy sinh mạng mình để che chở cho tôi, liệu tôi có còn sống đến
ngày nay không ? Thế mà tôi không hề hỏi han gì đến quê quán của người
bảo vệ này. Tôi thật vô tình, ngay cả khi ông xin về quê tôi cũng không
hề hỏi đến quê ông ở đâu. Nếu sớm biết, tôi đã hỏi ông tình hình làng
quê, về " Ông giáo tú tài " - người ta gọi thế - người đã chọn cái chết
để cho tôi được sống. Làm sao tôi quên được cái hầm bí mật dưới hàng tre
sau nhà ông, nơi tôi nhận từng chén cơm, miếng thịt, bắt ông phải giặt
giũ, phục vụ cho tôi suốt mấy tháng trời vì trận càn và đóng chốt của
địch. Bọn địch nghi gia đình ông nuôi giấu cách mạng, bắt ông tra khảo
đến nỗi hư cả một con mắt và cháy một mảng da mặt. Một đêm tối trời,
chúng đốt nhà thiêu rụi vợ và 3 đứa con của ông nhưng ông vẫn không khai
chiếc hầm bí mật dưới bờ tre dày đặc. Khi tôi đã thoát được ra ngoài,
trở về hậu cứ thì được điều đi công tác khác và khi hòa bình đã lập lại
thì gia đình ông Hai không còn ai nữa. Biết bao hy sinh mất mát trong
cuộc kháng chiến trường kỳ đó. Mỗi lần nghĩ đến thảm kịch của gia đình "
ông giáo tú tài " tôi cảm thấy ray rứt vì mình chưa làm được gì để xứng
đáng với sự mất mát kia. Có đôi lúc tôi còn quên đi từ đâu mà tôi có
cuộc sống này. Tôi cứ tưởng mình có nhiều công lao trong kháng chiến nên
bây giờ phải có những đặc quyền, đặc lợi. Thủ trưởng một cơ quan thì
phải có địa vị một thủ trưởng! Một giấc ngủ không yên tĩnh đã làm tôi
bực bội. Tại sao tôi lại nói với ông Hai một câu nói vô tình : Ông đui
hay sao ! ... A, một ý nghĩ thoáng qua làm tôi rùng mình. Con mắt còn
lại của ông Hai, ôi , sao lại có ánh mắt lóe sáng giống như đôi mắt của
ông giáo. Cái lóe sáng căm thù, nuốt giận khi thằng giặc đóng cửa nhốt
vợ con ông vào nhà với câu nói : " Mầy đui mù che giấu Cộng sản, tao sẽ
cho mầy sáng mắt ra ". Cái lóe sáng không bằng lòng vì thái độ khinh bạc
của tôi đối với người tàn tật chăng ! Chả lẽ ông giáo lại còn sống ở
đây ? Có thể nào một người bị khoét mắt, đốt da mà lại còn sống được ?
Nếu quả thật ông Hai là ông giáo thì nỗi ân hận trong tôi biết lấy gì để
đong đếm đây ? Tôi nhất định phải trở về làng xưa một lần nữa để tìm
cho ra sự thật này. Tôi giao công việc lại cho người phó để làm một
chuyến hành hương về làng xưa với một tâm trạng nặng nề.
* *
*
Anh cán bộ huyện trao cho tôi quyển sổ tay được niêm gói cẩn thận và nói thêm :
-
Cách đây gần hai tháng, ông giáo có trở về đây thăm lại từng người du
kích trong thời kháng chiến. Người còn, người mất, ông đều nhớ hết và có
người là học trò ông ngày xưa bây giờ đã là Chủ tịch, Trưởng phòng
huyện. Chúng tôi thấy sức khỏe ông quá yếu nên đưa đi điều trị ở bệnh
viện huyện nhưng không qua khỏi. Trước khi ra đi, ông trao lại cho chúng
tôi một quyển sổ tiết kiệm với một món tiền khá lớn - ( Ông nói món
tiền này là công sức lao động của ông dành dụm được trong nhiều năm,
tiền sạch ) - và dặn dò chôn cất ông đơn giản, còn lại bao nhiêu thì gởi
tặng viện cô nhi. Chúng tôi còn hỏi ông có nhắn gởi với ai điều gì
không thì ông im lặng rất lâu rồi gởi lại cho chúng tôi quyển sổ này và
bảo đưa lại cho người nào đến tìm ông, nếu có. Tôi nghĩ quyển sổ này
chắc là gởi cho anh. Tối nay anh đọc đi, ngày mai tôi sẽ đưa anh đi viếng mộ ông giáo.
Tôi
như kẻ mất hồn, ôm quyển sổ tay về nhà khách của ủy ban. Nét chữ
nghiêng nghiêng đều đặn mà ngày xưa tôi đã từng luyện viết theo như đập
vào mắt tôi :
-
Ngày ... tháng 2 năm 1975 : Ra khỏi tù với tấm thân tàn ma dại, chắc
mình không về làng cũ nữa. Biết có chịu đựng nỗi với hình ảnh vợ con
cháy thiêu trong đám lửa tai nghiệt đó không !
-
Ngày ... tháng 4 năm 1975 : Tiếng loa đại thắng vang lên trong cả nước.
Niềm vui lớn lao quá. Vậy là mình mãn nguyện. Nhưng phải tìm một việc
gì làm để sống nốt quãng đời còn lại. Chỉ có công việc mới lấp được nỗi
đau mất mát trong lòng. Chắc mình không thể đứng trên bục giảng với thân
hình thế này rồi.
-
Ngày ... tháng ... năm 1980 : Công việc của người gác cổng cơ quan cũng
vui chứ. Mình có một chỗ riêng biệt ở chiếc " lồng cu " thật thú vị.
Mình ghi chép thế này để ngày tháng không thừa thãi và về sau có ai cần
thì cũng là điều hay hay.
-
Ngày ... tháng ... năm 1980 : Cơ quan cũng khá phức tạp đấy. Mình không
còn đứa con nào, nhưng có con mà như cô văn thư đánh máy thì chắc không
cần. Có lẽ cô ta mải lo trau chuốt son phấn, mốt áo này quần nọ mà quên
mình đến cơ quan để làm gì. Gõ vài chữ rồi lại ngồi tán gẫu chuyện
người này người khác. Hẹn hò với bồ vào cơ quan, mình bắt ngồi ở phòng
chờ đợi thì cô ta gây sự nhiếc mình là làm thân gác cổng mà không biết
phận. Thật ra thì mình đã làm tròn phận đấy chứ !
-
Ngày ... tháng ... năm 1983 : Tối hôm nay, ông Ngân, phó thủ trưởng cơ
quan và anh kế toán trưởng mang đến mấy chiếc xe để mượn mấy chục bao xi
- măng. Sao lại mượn mà không có giấy tờ gì cả thế này? Ông Quang trước
khi đi đã dặn mình coi chừng mấy trăm bao xi-măng để xây hội trường.
Thôi, phải từ chối để chờ ông Quang về đã. Mặc, ai hăm dọa mình cũng
được nhưng phải chờ ông Quang về đã.
-
Ngày ... tháng ... năm 1986 : Mấy hôm nay anh Trưởng phòng tổ chức gọi
mình lên bảo là tuổi già rồi có làm việc cũng không vào biên chế được,
nên xin nghỉ việc trước, lãnh chút ít tiền rồi về quê dưỡng già. Khi
mình trả lời là không còn ai ở quê nhà, xin được sống chết với cơ quan
thì anh ta nặng giọng : " Xin nghỉ trước thì còn được hưởng năm, ba
tháng lương chứ đợi đến khi đuổi việc thì không có đồng nào đâu ! ".
Chuyện này cũng lạ đó, không biết ông Quang có ý kiến gì không ?
-
Ngày ... tháng ... năm 1986 : Mình còn đang băn khoăn là không biết có
nên xin nghỉ việc để đi tìm việc làm khác hay không thì có tin Thủ
trưởng Quang sắp đổi đi nơi khác. Hôm qua, ông Quang gọi mình lên bảo : "
Tôi sẽ chuyển công tác nơi khác nhưng ông hãy cố gắng ở lại làm việc
cho cơ quan đến ngày cuối cùng, khi chết thì cơ quan sẽ lo chôn cất cho
ông ". Mình nghẹn ngào, không nói được điều gì với ông và còn biết bao
nhiêu điều mình chưa kịp nói với ông. Nhưng thôi, dù phức tạp nhưng quy
luật của cuộc sống sẽ dần dần loại bỏ những điều không phù hợp.
-
Ngày ... tháng ... năm....: Ông Ngân không được đề bạt lên thay. Sẽ có
thủ trưởng mới về. Anh Trưởng phòng tổ chức lo không biết thủ trưởng mới
có tin cậy mình không ? Cô đánh máy bận tíu tít để sắp xếp lại chỗ làm
việc đâu ra đấy.
-
Ngày ... tháng ... năm .... : A! Thủ trưởng mới ! Có thật là chú đấy
không, Lê Trọng Bình ? Dù có đẫy đà ra. da dẻ hồng hào hơn nhưng không
thể nào lầm được. Nốt ruồi cạnh hàm trái, đôi hàng mi xếch, gương mặt
xương ... Ước gì út Bá, con trai mình còn sống, nó sẽ nhảy lên đeo cổ,
hôn má chú Bình ... À, mà lúc đó nó thường hay đòi gì nhỉ ? Chắc lại là
những vỏ ốc, vỏ hến lấp lánh trong túi dết chú Bình. Ôi ! Sao gặp người
xưa mình xúc động quá. Chú Bình, chú có nhận ra tôi không ? Mình muốn
kêu lên và ôm chầm lấy chú. Nhưng có lẽ nên chờ xem chú ấy ra sao đã,
không khéo người ta lại nói " thấy người sang bắt quàng làm họ" Bây giờ
mình đã tàn tạ quá rồi nhưng chắc cũng còn một vài nét gì đó của ngày
xưa. Nếu chú Bình vẫn còn là chú Bình của ngày nào, với tình cảm hơn
ruột thịt ấy, chắc sẽ nhận ra mình thôi. Để rồi xem ...
- Ngày
... tháng ... năm .... : Ngày xưa chú Bình rất thích trẻ con mà bây giờ
sao lại xa lạ đến thế. Cái gì đã làm cho chú thay đổi như vậy ?
-
Ngày ... tháng ... năm .... : Có lẽ mình cũng nên bỏ thói quen kéo đàn
đêm khuya này đi. Chỉ sợ rằng mình không xóa được tiếng đàn không âm
thanh cứ vút lên trong lòng mình lúc nửa đêm khuya vắng rồi chịu không
nỗi. Sao ngày xưa chú Bình thích tiếng đàn của mình trong đêm khuya
thanh vắng đến thế mà bây giờ thì lại trở nên bực bội. Có phải vì ngày
xưa, khi tiếng đàn của mình trổi lên là tín hiệu báo bình yên để chú có
thể đi lại, còn bây giờ tiếng đàn của mình đã thay đổi, đã bi thảm hóa cuộc sống này chăng ?
-
Ngày ... tháng ...năm .... : Mấy hôm nay mình cố gắng chống lại những
cơn ho và đau nhức khắp cơ thể. Bọn ác ôn đánh mình thật độc địa . Đã
đến lúc không giúp được gì cho xã hội rồi. Chắc phải xin nghỉ việc về
quê thôi. Dù sao khi chết người ta cũng muốn tìm về nơi chôn nhao cắt
rún để gởi xác thân. Còn chú Bình, chú không nhận ra mình nữa rồi. Thế
cũng tốt thôi, để chú khỏi đau lòng và nhớ lại quá khứ. Bây giờ chú có
cuộc sống mới, địa vị, vật chất cũng nên hưởng thụ phần nào nhưng tiếc
là những thứ đó đã làm cho tâm tính chú thay đổi quá nhiều. Thôi mình sẽ
ra đi trước lúc chú Bình trở về để tránh giờ phút chia tay âm thầm như
người xa lạ.
-
Ngày ... tháng ... năm .... : Cầm tờ giấy nghỉ phép trong tay mình lại
cảm thấy xúc động. Có ai hiểu được chuyến đi này mình sẽ vĩnh viễn rời
bỏ nơi đã ghi bao kỷ niệm một đoạn đời. Bao nhiêu buồn vui, phiền hà
trách cứ, chắc rồi cũng sẽ trở thành nỗi cảm thông vì cuộc sống vốn vẫn
như thế mà ...
Chiếc
đồng hồ ở nhà khách Ủy ban thong thả gõ năm tiếng và kéo theo một điệu
nhạc du dương. Bình minh ở đây êm ả quá. Tôi biết là mình đã qua một đêm
không ngủ và chắc là còn nhiều đêm không ngủ nữa trong khoảng đời còn
lại. Ở đâu đó, con mắt còn lại của người gác cổng cơ quan đang nhìn
thẳng vào tôi, chờ đợi tôi một câu trả lời để được yên lòng vĩnh biệt.
Tôi hiểu là cái nhìn đó sẽ không rời tôi một phút giây nào nữa trong
suốt cuộc đời tôi.
T.H
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét