THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG!
Phan Công Phúc
Quê hương tôi, miền Trung thương nhớ!
Cảnh non hà đẹp tợ thiên thai
Nơi đây sinh bậc anh tài
Nhưng nhiều họa kiếp, thiên tai khó lường.
Mùa nắng hạn, nứt đường cỏ cháy
Mùa lũ về ngập mái nhà tranh
Biết đâu là chốn đất lành
Âu là phận số phải đành đeo mang!.
Bão đi qua, cửa nhà tốc mái
Đường nối dài nước chảy thành sông
Tràn đê nước nổi trắng đồng
Góc trời thương khổ gió dông đêm ngày.
Cột chèo chống, mưa lay gió lắt
Cảnh cơ cầu hiu hắt thâu đêm
Mái tranh ngụp lặn chênh vênh
Nước dâng dâng nước, nhà lên lên nhà.
Chim mất tổ, chim bay nháo nhác
Người mất nhà, trôi dạt về đâu?
Trẻ thơ trôi lạc lũ sâu
Mẹ già ngơ ngác trời sầu ngóng theo!.
Tìm mái ấm, hút heo trong nước
Gói cơm chiều thiếu trước hụt sau
Trắng tay nghèo lại hoàn nghèo
Màn trời chiếu nước, của theo biển hồ.
Đang cần lắm, vòng tay cứu khổ!
Cho dân nghèo có chỗ nương thân
Trở về cuộc sống an lành
Cơm chiều ấm mái nhà tranh bếp hồng.
Chim bay đi, cũng vì sự sống
Đâu ngại đường ngàn dặm sơn khê
Dòng đời đưa đẩy xa quê
Lòng tôi luôn vẫn, thương về miền Trung!.
(FCF – TN T09/2017)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét