Mây cầm sợi khói lẻ loi
Tre hắt bóng nắng mồ côi bên đường
Ngày hấp hối níu tà dương
Chiều hiu hắt vịn vô thường thảnh thơi
Dư âm người cũ réo vời vợi đau
Chợt tin chiều đệm bể dâu
Cõng vần thơ cũ nhuộm màu nước non
Chiều quen lối cũ qua sông
Ném về sợi nắng lòng thòng bến xưa
Bởi chiều ướp giọng đò đưa
Mà chân lữ thứ càng thưa vắng rồi
Vẳng nghe Mẹ gọi chơi vơi
Đọng bờ bến cũ tiễn thoi thóp chiều
Mái còn ủ khói cô liêu
Ngồi đan quạnh quẽ vo chiều cầm hơi
Lê Đăng Mành
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét