Tên thật Phạm Văn Mai
và các bút danh: Linh Giang, Túy Vân.
Sinh năm:1956
Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Tây Ninh
Tập tễnh sáng tác thơ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, có tác phẩm
thường xuyên đăng tải trên các tạp chí: Sông Hương (Huế), Sông Hàn (Đà
Nẵng), Văn nghệ (Tây Ninh)
Phạm Mai là giáo viên dạy văn khối Trung học phổ thông, còn là chuyên
viên bồi dưỡng học sinh giỏi văn. Sau khi tốt nghiệp Khoa văn trường Đại
học Sư phạm Huế năm 1977 Phạm Mai chuyển vào Tây Ninh dạy học. Gốc là
giáo viên nên thơ Phạm Mai chân phương, ngôn ngữ, cấu tứ bình dị, trong
sáng… cho dù vậy, thơ Phạm Mai vẫn rất hàm súc, kể cả những bài viết
dưới dạng triết lý và những bài trải theo dòng cảm xúc tự nhiên. Từ nhận
thức về tình yêu và cuộc sống được trải nghiệm qua tình đời, thấm tháp
chảy vào thơ. Thơ tình thì huyền diệu, có sức rung cảm trái tim người
yêu thơ! Thơ đời lại ôm ấp những giá trị hiện thực xã hội sâu sắc. Đặc
điểm cơ bản trong tính triết lý thơ của Phạm Mai, bắt nguồn từ đời
thường. Cái đời thường được khái quát sâu sắc giữa con người với xã hội,
cá nhân và thiên nhiện, tuỳ theo tình cảnh mà tạo thành vóc dáng thơ
ca. Nó chẳng những có giá trị hiện thực, còn mang theo tính triết học,
một nhân sinh quan sâu sắc cùng thế giới quan phong phú, cô đúc không dễ
dãi.
Có lẽ cuộc đời của Phạm Mai ít trải qua phong trần, vất vả, khó khăn
nên cũng ít những mất mát về cuộc sống và tình yêu? Hoàn cảnh thực tế
lạc quan đó đều được dội vào trong thơ. Bởi vậy, thơ Phạm Mai luôn được
bạn đọc đón nhận vì thơ Phạm Mai chất chứa tính nhân sinh xã hội cùng
thế giới quan bao quát nhân tình.
TÁC PHẨM TIÊU BIỂU:
Tôi về
Tôi về giữa phố sầu mây
Tìm trong kí ức tháng ngày có nhau
Hỏi người cố xứ nay đâu
Sương rơi phố núi bạc màu tóc ai
Tôi về ngã bóng đêm dài
Ánh đèn vàng vọt chia hai lối về
Lòng trần giữa cuộc tình mê
Đời hai lối mộng, câu thề còn bay
Tôi về nép bóng trăng gầy
Tìm trong nhân thế mong vay nụ cười
Thế gian đời chẳng còn vui
Môi cười xưa cũng dập vùi bão giông
Tôi về nghe gió chạnh lòng
Hồn ngơ ngác giữa bến sông cuộc đời
Tháng ngày buồn lặng lẽ rơi
Bóng người năm cũ xa xôi phương nào…
Câu cá đêm trăng
Đầu non nguyệt vãi vàng
Cuối ghềnh, hoa chếch lặng
Ngư ông chừng hóa đá
Lòng đò… loáng trăng tan.
Sương khuya đẫm vai gầy
Trầm ngâm ngồi trông mãi
Đìu hiu hồn lau lách
Để vàng trôi… theo mây…
Dưới phao
Cá chụm đầu
Say yến nguyệt.
Buông cần,
Thảng thốt
Ngư ông vớt bóng mình.
Khi vắng tôi
Không có tôi
Cây cỏ cứ ra hoa và gió xuân vẫn thổi
Mây trôi, trăng sao, dẫu chẳng còn tôi
Khi vắng tôi
Em vẫn yêu, thiên hạ vẫn khóc cười
Thơ chẳng thiếu người ngâm
Ban nhạc đủ người rồi
Thế giới là một giấc mơ dịu dàng mà đau đớn
Sớm mờ dần trong ký ức tôi.
Chiều nhạt nắng
Tít tầng không mặt trời đổ lửa
Lưng chừng trời bạc đám mây bay
Cỏ ngát xanh tràn đầy mặt đất
Môi ai xinh thắm một cành hồng
Tháng năm trôi, môi hồng héo rũ
Cỏ đồng xa còn mượt sắc xanh
Mây lưng trời năm nao dát bạc
Mặt trời say lặng lẽ giấc nồng
Ái tình vàng cuối chiều nhạt nắng
Rụng xuống trời một dáng sao băng.
Vườn xưa
Tiếng ai hát trên đàn tôi lộng gió
Lạ lùng chưa mắt cứ rưng rưng
Già thật rồi, trẻ trung chi nữa
Còn mang tim ai gõ nhịp hồn côi
Ngỡ nghe được tiếng chân người giấu mặt
Ngửi được mùi hương kỷ niệm tàn phai
Trên ốc đảo phù du bóng chim di về muộn
Tượng đá em ngồi nhỏ lệ khóc thương ai.
Khúc ru
Nói chi chừ cũng muộn rồi
Ầu ơ… em ngủ một đời thiện lương
Sông xa vọng nhớ thượng nguồn
Trái đau rụng kín một vườn tim tôi
Ngỡ còn đâu đó… à ơi
Cuối thu lá chợt rụng rời tiếc thương
Nghe trong mưa động gió cuồng
Hồn ai hát điệu vô thường xót xa
Thuở mù sương bước chân ra
Mưa lâm thâm tóc, dáng hoa ngại ngùng
Người đi cây lá tần ngần
Nắng hôn lên chiếc nơ hồng thuở nao
Người về Thành Nội nghẹn ngào mộng xuân.
Bóng quê
Châm một điếu thuốc hút
Cho ngắn bớt đời ta
Nâng một ly rượu uống
Cho ngày tháng dần qua
Bóng quê trong khói thuốc
Rồi cũng đến tan ra
Một giọt nơi đáy cốc
Sao cũng cháy đời ta?
Tóc bây chừ đã bạc
Bỗng như trẻ lên ba
Khóc đòi mẹ – về nhà
Nhà đâu ? – Chỉ thấy đường xa mịt mùng…
Phạm Mai
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét