Thứ Hai, 3 tháng 12, 2018

Một chút xuân Nguyễn An Bình


 
Em treo gì trên ô cửa sổ nhỏ
Để tiếng leng keng của chùm phong linh
Gõ nhịp không ngừng
Làm rộn ràng trái tim tôi

 
Trong veo màu nắng thủy tinh
Cuối năm vừa đậu xuống thềm nhà
Chùm hoa giấy đỏ bỗng trở nên rực rỡ
Đong đưa đùa trong gió sớm
Ngọn gió chuyển mùa
Từ lúc nào tôi không hay, không biết.
 
Em thả gì trôi theo dòng suối trước mặt
Con thuyền giấy có lá thư tình
Mực còn rất mới
Khao khát một bến bờ xa
Mang theo giấc mơ của thời thiếu nữ
Tiếng chim chiền chiện
Đánh thức giọt sương mai giựt mình trở giấc
Long lanh chạm khắc nỗi buồn trên lá
Hóa kiếp thành giọt lệ tình nhân
Hạnh phúc ngọt ngào  tôi suốt đời kiếm tìm
Nhưng chưa bao giờ với được
Mùa hồn nhiên đi
Sinh sôi từ lòng đất
Màu lá cỏ vẫn xanh  ngời trong mắt
Biên biếc nụ hoa.
 
Em, là em, không phải là người con gái khác
Thả vào ngực tôi một vết cắn vĩnh hằng
Thắp sáng tình yêu không đề năm tháng
Một khoảng trời, một ô cửa, một mái ấm yêu thương
Như sợi khói đốt đồng
Còn thơm mùi rơm rạ
Loãng tan không còn hình dáng, chân dung
Để lại cho đời
Để lại cho tôi
Một chút xuân tình ấm áp.
 
NGUYỄN AN BÌNH  

Có liên quan

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét