Ta ngồi kể chuyện người dưng
Buông vài câu nối thơ chùn xuống đêm
Vắng thơ thơ cũng lệch thềm
Dăm ba chiếc lá nhớ quên đường về
Đêm nằm động đậy cơn mê
Năm dài tháng rộng tư bề có không
Đa mang ký ức vào lòng
Hóa ra người chạm thong dong cánh cò
Bóng chiều thêm thắt âu lo
Mái nhà khói đụn cơm vò lá khoai
Bên kia lá mạ thon dài
Sướng đi hạt lúa ngày mai trổ mùa
Ta ngồi kể lại chuyện xưa
Đem câu lục bát thêu thùa cho em
Ngoài kia phố vắng lên đèn
Hình như có bóng người quen qua đường.
Liên Phương
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét