Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

MP. Trường Giang Thủy – Thơ chính là tiếng nói con tim – La Ngạc Thụy

MP. Trường Giang Thủy
 
Tên thật Nguyễn Thị Minh Phượng. 
Sinh ngày 10/5/1953 tại Mỹ Tho
Hiện cư ngụ tại Hòa Thành Tây Ninh
Sống và làm việc tại Tây Ninh
 
Trường Giang Thủy làm thơ từ những năm 70 của thế kỷ trước. Là thành viên của Văn nghệ Đất Đứng từ những ngày mới thành lập trước năm 1975. Là cô giáo nên thơ của Thủy thật chân phương từ ngôn ngữ đến tứ thơ. Nhưng lại rất lãng mạn trong mỗi bài thơ. Đọc thơ Trường Giang Thủy ai cũng ngỡ “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở” nên thơ Thủy dường như khắc khoải, nuối tiếc cuộc tình, trăn trở với kỷ niệm lứa đôi qua chất tự sự trong thơ. Thế nhưng trong thực tế cuộc đời Trường Giang Thủy rất hạnh phúc và thủy chung. Thơ chính là tiếng nói con tim…
 
Mỗi bài thơ của Thủy đều dệt kết đan cài và hội tụ quanh tứ thơ với bút pháp nội tĩnh ngoại động (hoặc ngược lại) rất hài hòa, tinh tế, nhung đầy tính thực tế giữa tình, từ, ý trong toàn bài, tạo nên giọng điệu rất riêng, trách hờn thật dịu êm, quyết liệt mà vẫn ấm nồng, với nhịp điệu khoát đạt ẩn trong thơ tình thật đời thường. Cấu trúc thơ của Thủy là thơ lục bát và thơ 7, 8 chữ truyền thống có nội dung ít ẩn dụ, nhưng vẫn sáng tạo và tìm tòi từ mới, phù hợp với xu hướng thơ hiện nay.
 
TÁC PHẨM TIÊU BIỂU
 
 
Cánh hoa màu tím
 
 
Thôi anh đã cuối dốc đời,
Tiếc chi cánh tím hoa thời ấu thơ.
Hết rồi một thuở mộng mơ…
Đào tiên chưa chín vườn thơ đã rào!
 
Thôi anh tóc đã ngã màu,
Tình xưa xin hãy giấu vào cõi riêng.
Tặng nhau một khoảng bình yên,
Chúc nhau trọn giấc cô miên cuối đời! 
 
Thôi anh ký ức xa vời,
Cánh hoa màu tím một thời luyến thương…
Hoa tàn giữ chút dư hương
Hãy quên huyễn mộng thiên đường ngày xưa!
 
 
Mùa thu bội ước
 
Nguời đi quên cả ước thề,
Cho mùa thu lạnh bốn bề gió đông,
Không còn sợi nắng tơ hồng, 
Hanh hao nỗi nhớ bềnh bồng tóc mây.
 
Tôi về ngợp nỗi sầu vây,
Mùa yêu đã chết trên cây lá vàng!
Lẻ loi tay dạo phím đàn, 
Cung thương rơi – vỡ trăng ngàn suối mơ!
 
Xót xa thương chút tình khờ,
Tóc suông dài chẳng bím nơ hoa cài,
Chẳng gì giữ cánh chim bay,
Vườn thu mượt lá thoáng ngày tả tơi!
 
Hoàng hôn tím lạnh chân trời,
Chiều thu chạnh nhớ một thời phiêu linh.
Nguời đi bội ước quên tình,
Đàn tôi nghẹn tiếng lặng thinh cung sầu!
 
 
Thu tàn
 
Hoa bằng lăng sót trên cành,
Ngóng vô vọng phía không anh… thu tàn !
Giờ thì đông nhích dần sang,
Mai em áo đỏ đò ngang…theo chồng.
 
Là ai mưa bão ngập lòng,
Gửi mây chở nhớ nửa vòng cầu xa?!
Là ai viễn xứ bôn ba,
Lời yêu không ấm kiếp tha phương sầu?!
 
Đành thôi lỡ giấc mộng đầu,
Người đi không hẹn mùa ngâu xum vầy.
Em chiều quán nhỏ mưa bay,
Ly cà phê gợi nhớ ngày bên nhau.
 
Mưa thu chợt tắt nắng đào,
Thiên đường xa lắc lao đao kiếp người.
Em về trau chuốt môi cười,
Gởi anh trọn nụ hôn vời vợi xa.
 
Thu tàn ghi dấu phôi pha,
Phương trời viễn mộng không là bến mơ.
Gởi theo mây chút tình thơ,
Ngày mai em bước sang bờ nhiêu khê
 
 
Trên đỉnh sầu
 
Em đứng trên đỉnh sầu,
Tay ôm hoài nỗi nhớ,
Xưa! Chuyện mình dang dỡ,
Nên vẫn chờ mùa ngâu!
 
Chiều tháng bảy mưa lâu,
Anh không về …lá chết!
Chuyện tình mình quên hết,
Nên đâu biết em sầu!
 
Đoá hoa tím úa màu,
Trên tay em lạ lẫm,
Nhớ một thời tươi thắm,
Bàn tay ấm anh trao!
 
Những ngày cũ bên nhau,
Lời yêu chưa dám nói…
Bao thu xa vời vợi,
Anh quên mất tình đầu!
 
Hoa tím đã bạc màu,
Thu vẫn mãi mưa ngâu,
Lá vàng rơi muôn hướng,
Em trên đỉnh tình sầu!
 
 
Gởi người ngày xưa
 
Chiều rơi lặng tiếng thu tàn
Yêu thương lắm cũng như làn gió qua.
Cố mà nhốt nỗi xót xa
Ủ bao phiền muộn hóa ra nụ cười!
 
Hẹn chi một kiếp luân hồi?
Phù sinh chẳng nợ gặp rồi cũng xa!
Tiếc gì một giấc mơ hoa
Lời yêu chưa nói cũng là hư không!
 
Ngày thu cô gái theo chồng
Giấu trong áo cưới trời đông riêng mình
Cúc vàng đón gió lung linh
Bên chồng cười nửa miệng xinh…nhớ người!
 
Ngày đông mây tím đầy trời
Ru con thiếu phụ nhớ thời đã qua…
Chẳng còn gì nỗi xót xa
Tao khang nghĩa trọng hơn là tình xưa!
 
Cúc vàng rực nắng gió đùa
Hết thu, đông đến ,sang mùa xuân vui.
Nào ai yêu hết một đời
Bình yên – xin hãy cạn lời chúc nhau!
 
Mưa đông
   
Mưa muộn về ướt ngày đông,
Một mình tôi với bão giông cuộc đời,
Rượu nồng uống mãi khôn vơi,
Cố nhân giờ đã xa xôi bến đời!
 
Mềm môi rượu nhạt mất rồi,
Tìm đâu nửa mảnh tim người tặng tôi?!
Ngoài trời mưa mãi không thôi,
Tóc mây thấm lệ, tiếc lời thủy chung!
 
Thu tàn lá úa thềm trăng
Mưa đông nát cánh bằng lăng sót cành.
Xa nhau cuối bãi, đầu gành
Tình như lá úa chòng chành sông mưa!
 
Đổi thay
 
Mưa vẫn còn rơi những ngày đông.
Cuộn mùa thu lại xót xa lòng
Trút hết lá vàng vào túi nhớ
Giã biệt người rồi, sầu mênh mông!
 
Đò ngang mấy chuyến đưa khách lạ
Để khách ân tình dõi bến không.
Ơi hỡi cố nhân lời từ tạ
Đau buốt hồn nhau, nát cả lòng!
 
Sâu thẳm lòng đau. Thu đã chết
Còn đây mây xám dệt Đông buồn
Mới trở mùa sao rét thê lương…!
Và.. ta đã đôi đường ly biệt! 
 
Dáng hạ 
 
Hồn nhiên em bước đi rồi,
Tóc huyền vướng lại trên đồi thơ ngây,
Áo xưa trắng đẹp dáng gầy,
Hạ tàn lối phượng úa ngày vắng em!
 
Phượng đỏ vương vất bên thềm,
Tay trao lưu bút kèm thêm nụ cười…
Tiếng ve gợi nỗi bồi hồi,
Nghe xao xuyến nhớ một thời…chẳng quên!
 
Hồn nhiên những bước chân chim,
Em đi xa áo trắng miền tuổi thơ,
Phượng hồng…cổ tích tình khờ…
 Em qua dốc hạ mịt mờ dáng xưa!
 
Sắc áo 
 
Tà áo trắng thoáng bay qua,
Thu vàng ươm nắng ngỡ là hạ xưa!
Tôi tìm tôi của ngày mưa..
Nón che nghiêng tóc loà xoà quấn vai …
 
Tháng chín mưa suốt cả ngày,
Chiều xưa tan học bóng ai chung đường,
Sao lòng chín sợ …mười thương,
Tôi vào cổng trúc người thường ngóng  theo!
 
Ba răn phận gái nhà nghèo,
Đừng vì nông nỗi thuyền neo bến sầu…
– Phượng vẫn còn rụng mùa ngâu,
Người còn lặng lẽ đợi đầu ngõ ….mưa! –
 
Thu vàng ươm sợi nắng trưa,
Tìm trong mây ngủ mộng vừa chớm gieo,
Lá rơi mang chút hương theo,
Mùi hương nguyệt quế tình neo bến chờ!
 
Rồi thuyền bỏ bến ngày thơ,
Mặc tôi cuống quýt bên bờ sông xưa!
Hỏi trăng người đã về chưa,
Trăng buồn soi lạnh bóng dừa lẻ loi!
 
Áo tím một thuở yêu người,
Còn hương ngày cũ với lời thủy chung,
Tang lòng tôi khóc ngày xuân,
Áo đen thay áo tím lần cuối yêu!
 
MP.TRƯỜNG GIANG THỦY
lLa Ngạc Thụy giới thiệu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét