Mỗi mùa nước lụt dâng cao,
Ở nhà nghỉ học vác dao ra vườn.
Đốn dăm cây chuối ăn buồng,
Mênh mang đồng nước mây trời,
Loi choi một đám rộn lời hò reo.
Đời vui lũ trẻ quê nghèo,
Quần đùi áo vá tong teo chân gầy.
Đam mê bè chuối tối ngày,
Lằn roi mẹ đánh tiếng rầy còn nguyên?
Lớn lên xuôi ngược bao miền,
Mãi lo cơm áo gạo tiền ngỡ quên.
Bè xưa một chiếc bồng bềnh,
Giữa mùa nước lụt dập dềnh biển khơi.
Bạn bè mỗi đứa mỗi nơi,
Và cô hàng xóm một thời cách xa.
Còn đâu tiếng mẹ rầy la,
Lằn roi đau điếng, chui cha con chừa!
Bình Định,21.12.2018
Vũ Hùng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét