Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

Đinh Vương Khanh: Trữ tình pha chút lãng mạn, đam mê, nhọc nhằn thân phận…

Tác giả: Đinh Vương Khanh
Sinh năm 1972
Thường trú: Kim Liên – Nam Đàn – Nghệ An
Địa chỉ liên hệ : Khu di tích Kim Liên – Nam Đàn – Nghệ An
 
"Ngày nào đó tôi trở về cát bụi
Một phần thân xin hiến tặng cứu người
Chẳng cần mộ hãy trồng cây lên xác
Để cho đời bóng mát xanh tươi.
 
Dòng cảm xúc lưu tình giản dị 
Cảm nhận riêng về cuộc sống muôn màu
Xin gửi lại thế nhân tri kỷ 
Một chút tình thân ái trong nhau."
 
(ƯỚC NGUYỆN. 11/3/2018)
 
Thơ Đinh Vương Khanh: Trữ tình pha chút lãng mạn, đam mê, nhọc nhằn thân phận, tuyệt vọng mà hy vọng, đan xen chút niềm tin, xót xa mà nhung nhớ kiếm tìm, sâu lắng, buồn thương xa xăm vời vợi…Thân phận và định mệnh. Lời thơ tự nhiên mà phóng khoáng đi vào lòng người, gần gũi như đâu đó trong thơ có một phần thân phận của người đọc (và cũng có thể là nỗi niềm của chính tác giả) qua bao thăng trầm trên đường đời với bao bất cập của thế thái nhân tình mấy ai trọn vẹn… 
(Trích lời bình của Nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Văn Xuân)
 
Xin giới thiệu một số tác phẩm tiêu biểu về chủ đề VÒNG TAY NHÂN ÁI của Đinh Vương Khanh:
 
TIẾNG RAO ĐÊM
 
Bỗng đâu vọng tới tiếng rao đêm
"Ai bánh mì đây,bánh mì này"
Chợt thảng thốt ngoài trời mưa dữ quá!
Gió đông về có lạnh lắm không em?
 
"Đã khuya rồi hãy về ngủ đi em!
Giữ sức khỏe ngày mai còn đến lớp"
"Em biết rồi nhưng em còn bán hết
Giỏ bánh này mới đủ tiền mua gạo anh ơi"
 
Xót thương thay thân phận một kiếp người
Như cánh vạc giữa đêm đông lặn lội
Em 
Mười một tuổi
Mưu sinh…
 
Gió lạnh
Mưa lạnh
Em lạnh
Lòng tôi lạnh
Chỉ những chiếc bánh mì và tình người mãi ấm…
 
28/12/2012
 
PHẬN TƠ TẰM 
 
Ai ngờ được trong muôn ngàn tinh tú 
Có vì sao lẻ bóng một mình.
Ai hiểu được giữa dòng đời giông tố 
Có linh hồn bé nhỏ bơ vơ…
 
Cùng một kiếp người sao kẻ sướng người đau.
Tội tình chi sao em mồ côi vậy chứ ? 
Chút hoài niệm khi nhớ về quá khứ 
Bóng bố nhạt nhòa trong mắt mẹ rưng rưng…
 
Để tồn tại trên đời em chọn kiếp osin 
Nhục nhã ê chề tương lai không dám nghĩ…
Nước mắt mặn môi thương thầm chàng thi sĩ 
"Lãng tử si tình" ngỡ "Hoàng tử trong mơ"
 
Đi về đâu em hỡi! Giữa đường duyên? 
Mười sáu tuổi mối tình đầu chớm nở 
Tình yêu đến mong manh như ngọn gió 
Vạn kiếp âm thầm riêng phận đơn phương.
 
Hờn trách chi ai khi số kiếp đã an bài 
Phận nữ nhi thấp hèn đâu dám mộng 
Ảo ảnh mãi thôi người chỉ là chiếc bóng 
Hoàng hôn xuống rồi hỏi bóng có còn không ?
 
Yêu nữa đi em! Yêu người yêu cuộc sống 
Đừng đánh mất niềm tin vào ngày mai tươi sáng 
Bóng tối sẽ qua đón bình minh tràn nắng 
Hạnh phúc tìm về rực cháy lửa yêu thương.
 
ĐVK.2012
 
BA HÃY CỨ ĐI
 
Vâng. Thì Ba hãy cứ đi
Khi tổ ấm chẳng còn ấm nữa
Khi hạnh phúc đối với Ba là khoảng trời bao la hứa hẹn tình yêu chan chứa
Nơi đó vĩnh viễn mất mẹ và con.
 
Vâng. Thì Ba hãy chọn đi
Người đàn bà xinh đẹp kia và mẹ con nhan sắc héo mòn nuôi con năm tháng
Nỗi cay đắng nuốt vào đêm câm lặng
Đợi Ba về.
 
Vâng. Có lẽ người ấy đúng
Bởi luôn xem Ba như thần tượng mỗi ngày
Âu yếm dỗ dành ngoan ngoãn nghe lời Ba dù đúng dù sai
Điều mà mẹ và con không thể…
 
Vâng. Có lẽ con đã sai
Khi tin rằng những lời khuyên của Ba là chân lý
Khi nghĩ rằng tiếng phàn nàn của mẹ là ích kỷ
Bởi tin rằng Ba luôn sống vì mẹ vì con.
 
Vậy thì Ba hãy cứ đi
Dẫu cho tháng năm ngậm ngùi trên tóc mẹ
Dẫu cuộc đời con chông chênh dâu bể
Dẫu ngày kia con cũng hóa vọng phu chờ.
 
Vậy thì Ba hãy cứ đi
Nếu con cũng như người đàn bà kia
Nếu con sẽ làm những điều như người yêu bà ấy
Hỏi cuộc đời này sẽ vô cảm đến đâu?
 
Vâng.
Nếu không hổ thẹn với lòng mình
Nếu không hổ thẹn với người tình
Ba hãy cứ đi!… 
 
ĐVK.28/8/2015
 
TIẾNG "THẦY"
 
Sau những buổi mít tinh, tọa đàm 
Thầy tự tặng cho mình một lẵng hoa, vài chiếc phong bì nhân ngày hiến chương nhà giáo 
Nở nụ cười gượng gạo 
Méo mó tháng năm… 
 
Đếm thời gian ngậm ngùi trên mái bạc thêm
Lớp lớp học trò ra đi có mấy người nhắc lại
Ngôi trường xưa ấy 
Công lao thầy dạy môn thể dục của mình?… 
 
Dòng đời vẫn trôi nhanh
Hối hả đua chen trắng đen lộn lẫn
Thầy vẫn thế ! Miệt mài luyện rèn thể thao cho bao thế hệ 
Chẳng màng danh lợi tiếng tăm 
 
Thêm một ngày hiến chương nhà giáo ồn ào 
Vẫn một lẵng hoa và vài chiếc phong bì tự mua bằng đồng lương còi cọc
Ngoài đường kia mấy người bán hoa lao nhao mời mọc 
Những chiếc xe đầy hoa và phong bì tất tả ngược xuôi…
 
Dẫu sao thầy cũng vui 
Khi cảnh tượng ấy diễn ra hàng năm rộn rã 
Giữa dòng đời hối hả 
Bất chợt nghe ai đó gọi tiếng "thầy".
 
ĐVK. 20/11/2016

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét