Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

Đan Thụy: Nỗi khoắc khoải tình yêu – La Ngạc Thụy

Đan Thụy
Tên thật Đàm Thị Hải
Quê quán: Tiền An, Yên Hưng, Quảng Ninh. Hiện sống và làm việc tại: Công ty Tây Ninh CoSinCo  Hòa Thành, Tây Ninh .
Có nhiều tác phẩm được đăng trên các báo, tạp chí trong và ngoài tỉnh, Tuyển tập Đất Đứng, Tuyển tập Thơ Tây Ninh 1975- 2015 nhiều tác giả, Tuyển tập Bông Tràm…vv. 
Cộng tác viên với nhiều trang web trong và ngoài tỉnh như: Wisite Đất Đứng (datdung.com), Văn nghệ Quảng Trị, Hai Bờ Giấy…
Hiện là nhà thơ tự do
Đan Thụy đã trải lòng: Quan niệm: Thơ như một người bạn rất thân để trải lòng tất cả nỗi niềm vui – buồn của cuộc sống mà tôi đi qua. Tôi nghĩ rằng thơ là cứu cánh tinh thần của cuộc sống hiện tại và mai sau…
Đan Thụy, người đàn bà với những riêng mang, đã trải lòng mình qua những dòng thơ nên thơ Đan Thụy thường viết về nỗi nhớ. Bởi nỗi nhớ nào cũng song hành với cuộc đời và cuộc tình. Nỗi nhớ cũng đến thật bất chợt và tình cờ. Đã bất chợt mà còn tình cờ? Đó chính là sự chững lại của thời gian! Thơ Đan Thụy cũng là những hoài cảm được lắng đọng, chiêm nghiệm, suy tư, trăn trở cùng với thực tế đời thường được chắt lọc. Tất cả là âm vang tiếng lòng của Đan Thụy.
 
Giọng thơ của Đan Thụy rất cũ, nhưng rất tinh tế trong cách thể hiện, chắt lọc từ. Thế mạnh thơ Đan Thụy thể hiện bằng thể thơ 8 chữ truyền thống nên thơ rất giàu nhạc điệu.
Trong dòng đời, kỷ niệm luôn là nỗi nhớ đã thấm đẫm ký ức, những nỗi nhớ không tên đó day dứt trong mỗi con người, khi ta cứ riêng mang. Cuộc đời của Đan Thụy tuy rất giản đơn, nhưng thơ tình lại có sức ám gợi. Phụ nữ vốn dĩ đa cảm, mà còn mê đắm thơ nữa lại càng đa cảm hơn. Thơ Đan Thụy nồng nàn, đầy khao khát, ăm ắp những ước mơ, những khát vọng, những nỗi nhớ cồn cào…
Thơ Đan Thụy là đối tượng trữ tình khắc khoải trong mỗi trái tim. Trong tình yêu người đàn bà dù cứng rắn và mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng có lúc cũng yếu mềm trước những va đập của ngoại cảnh. Khi cuộc tình chưa kịp trao gửi đã lịm tắt giữa mong manh. Tứ thơ bao trùm trong dòng thơ của Đan Thụy, đối tượng chính là ANH được Đan Thụy nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong các bài thơ. Phải chăng nỗi buồn của nhân vật trữ tình thường trỗi dậy vào những lúc ấy. Hay nói cách khác đó là những khát khao chưa được thỏa mãn, về những mất mát, hoang hoải của cuộc đời một cách mãnh liệt và đầy đủ nhất. Đó cũng là cách để Đan Thụy thấu rõ mọi cung bậc, mọi sắc thái, khía cạnh trong tình yêu cũng như trong cuộc sống thường nhật.
 
TAC PHẨM TIÊU BIỂU
Thức dậy mùa xuân…
 
Ai đang hát trong chiều se se gió
Để cánh cò ngả ngớn lướt qua sông
Cỏ may giăng giăng ngủ quên trên nắng
Cô đơn bên đời… khoảnh khắc thênh thang
 
Anh thầm lặng trong chiều
… nơi chia cách
Sợ mưa giữa mùa ướt áo người xa
Tay khỏa mênh mông
chông chênh… đời dốc
Nhẩm đếm nỗi buồn lòng chợt bỗng dưng… 
 
Em bối rối 
hong tình chiều nhặt nắng 
Mái tóc xanh giờ chẻ ngọn rối bời
Cơn gió trở mùa vô tình xô đẩy
Chiếc lá vàng rơi nỗi nhớ lòng vòng
 
Nơi không em anh dạt dào bão tố
Mắt nâu sâu khép chặt những vui buồn
Phía không anh nụ cười em dang dở
Đời không nhau nỗi nhớ chợt buông dài 
 
Xin cho em giữ lại mùa sương khói
Để được cùng anh vời vợi vần thơ
Khao khát em xuyên mây ngày trăng vỡ 
Cánh én lưng chiều thức dậy mùa xuân…
 
 
Bâng quơ
Một chút bâng quơ vừa rụng
Ngày đi qua ngào ngạt dấu yêu
Dòng tin nhắn vương hương lài hương xứ
Bình mình lên, giọt nắng trổ thành hoa

Chìm vào đêm
Nỗi nhớ giăng đầy trang nhật ký
Gánh niềm tin vượt qua mùa giông bão
Tuổi đa đoan thử thách gió thu về

Ta say hoài nỗi nhớ từng quên
Nỗi nhớ mang tên chờ mong
Em một mình về nơi anh đứng đợi
Nơi cùng anh và những ngày xưa xửa…
Có con sóng xa bờ bạc trắng như vôi

Gió đưa hương cuối ngày thoang thoảng
Nỗi nhớ đầy vơi theo hơi thở từng ngày
Cơn sóng vỗ làm trăng non vụn vỡ
Trong ráng chiều thầm lặng… một nhớ – quên…
 
Tình muộn…
 
 
Nơi cuối dốc con tim đầy bối rối
Vạt chiều nghiêng trên những tàn phai
Người chắc đã quên đi từ dạo ấy
Kí ức nhoà trong hơi thở chiêm bao…
 
Đời trôi miết trên phím trầm muôn thuở
Mênh mông tình muộn có như không
Dan díu nỗi niềm
anh- tôi
vô tội
Con phố bồi hồi
nhân chứng niềm đau…
 
Em chờ đợi bao mùa tìm mơ ước
Gieo vần thơ chạm tiếng yêu người
Cánh gió mỏng vương vương chiều buông nhẹ
Mùa thu vàng lá đổ níu tình si
 
Em từng đã như đóa sen hồng thắm
Thao thiết giấc mơ một thời mê dại…
Nhan sắc phía mong chờ nay bỏ ngỏ 
Nỗi buồn hoài ngày tháng có phôi phai
 
Còn tuổi nào mình cho nhau không anh?
Vòng tay ấm
khỏa lênh đênh…
đã muộn
Thoảng trong gió lời yêu thầm thì nhỏ
Chợt lòng mình nông nổi thuở ngày xa…
 
Bối rối…

Em thôi… gác lại điều thương nhớ
Của ngày qua
bối rối… tuổi hồn nhiên
Bờ vai mỏng tóc xanh chiều gió ngược
Mây trắng đường mây… em ở nơi này
Đông có lạnh
vần thơ chiều ấm nóng
Bình minh lên hoa nắng nở rạng ngời
Dẫu phận người có như là canh bạc
Riêng mình ta
trăm năm vẫn tình đầu…
Mùa hối hả
vẽ thu vàng trên lá
Khúc thời gian vạn nẻo vẫn muôn trùng
Xin hãy nhớ
tuổi xuân là có hạn
Kịp tìm nhau giữa cuộc sống trăm bề…
Em từng hỏi
mùa đi không trở lại
Thân nhạn chiều lạc lối
không quen
Đời chếnh choáng những cơn say như thật
Ta dại khờ
buồn ngủ giấc mơ trưa
 
Lặng thầm

Kể từ lúc vỡ câu thề nông nổi
Giọt sương mai mỏng mảnh rớt lìa cành
Nụ hồng rơi rơi hoàng hôn ngây dại
Trong tim gầy vàng nỗi nhớ thực hư
 
Kể từ lúc vần thơ người theo gió…
Ngã rẽ chông chênh hoang hoải đợi chiều
Tà áo em phai nhàu trong vạt nắng
Bước đi lặng thầm một bóng tủi thân

Kể từ lúc em không còn mong đợi…
Đêm âm thầm ngồi nhặt khúc Thuỵ Du
Lưng tựa hạt sương vẽ lên màu nhớ
Tay trong tay xiết chặt những muộn phiền

Kể từ lúc em thả mình tàn úa
Mặc dung nhan rơi rụng ngả không cùng…
Gió hờn dỗi – lạnh không? đêm thiếu phụ
Cánh cửa lòng thôi đón đợi bình minh

Kể từ lúc ta thầm lặng yêu người
Đã bao mùa em chỉ có mùa Đông
Bờ tóc rối gió bay dài nỗi nhớ
Nắng cuối chiều nhoà nhạt… sững niềm đau!

Em đã viết câu thơ…hoài năm tháng
Giữa hoang vu đời…
Nỗi nhớ mênh mông

Đan Thụy

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét