Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

Bình bài thơ “Vu lan Hạnh phúc” của Trần Công Khanh – Thư Hoàng

vu lan
VU LAN HẠNH PHÚC
    
Sư Thầy tặng Chị nhánh hồng tươi
Cẩn thận nâng tay phấn khởi cười
Giản dị loài hoa hương chẳng đắm
Cũng làm ngây ngất tuổi năm mươi
Mãn nguyện nào hơn những phút này
Được nhìn hoa thắm ngự trên tay
Được nghe nhịp sống từ hơi thở
Được ngắm trăng rằm với Mẹ đây
Ôm vào trong ngực cánh hoa xinh
Thầm nhủ trời cao mãi thương mình
Nguyện ước an lành bên Mẹ kính
Cho mùa báo hiếu thật lung linh.
 
***Trần Công Khanh***

 
Lời bình:
 
Một người con không còn trẻ nữa nhưng vẫn tràn đầy hồi hộp lẫn hạnh phúc khi bước vào đại lễ Vu Lan.Nhận lấy một bông hồng đỏ thắm như nụ cười chúc phúc của các Sư Thầy chị càng trân trọng những khoảnh khắc "còn Mẹ trên thế gian này". Hoa hồng trong ngày Lễ nay không mang tình yêu đôi lứa mà thanh thoát hơn là tỏ lòng biết ơn và hạnh phúc đong đầy thêm "cho những ai đang còn Mẹ" (Lời hát Bông Hồng Cài Áo)
 
Sư Thầy tặng Chị nhánh hồng tươi
Cẩn thận nâng tay phấn khởi cười
Giản dị loài hoa hương chẳng đắm
Cũng làm ngây ngất tuổi năm mươi
 
Cách biểu hiện thơ ở đoạn trên thật khó nói, chỉ biết quá tuyệt vời thu hút. Vâng, rất lạ với lối mở ra và gói vào của khổ thơ nhỏ. Sự chặt chẽ, bất ngờ, đúng lúc cùng một loạt ngôn ngữ đẹp đã sản sinh ra những vần thơ tròn trặn, biết ngân vang.
Vẽ nên gương mặt biểu cảm của người con tác giả TCK quả rất có nghề. Đấy không phải là một gương mặt cụ thể mà là hồn vóc sâu xa ngự trong trái tim con. Từ cái ngăn sâu bí mật ấy nhìn cách chị nâng niu đóa hoa đỏ, nét mãn nguyện len từng hơi thở và hàng loạt từ "Được" khẳng định niềm sung sướng tràn ngập bất tận của chị.
Ai đó có nói câu" Sinh con ra mới hiểu lòng Cha Mẹ" rất đúng với người con này, khi chị đang ở ngưỡng năm mươi. Vẫn trẻ dại và âu yếm dụi đầu vào lòng Mẹ để lắng nghe biển rộng Thái Bình là nhịp tim không ngơi nghỉ vì con của Mẹ đó. Hiểu thế, chị càng trân trọng tận hưởng "những phút này" khi còn 'ngự trên tay" bông hoa diễm phúc; "ngắm trăng rằm' vẹn nguyên bên Mẹ. Từng chút một, từng chút một…chị rón rén nhận lấy tình yêu của Mẹ ngự trị trong tim mình, thận trọng nâng đóa hoa thắm đỏ vì vô vàn lo sợ khi dầy tuyết sương trên làn tóc Mẹ.
 
Mãn nguyện nào hơn những phút này
Được nhìn hoa thắm ngự trên tay
Được nghe nhịp sống từ hơi thở
Được ngắm trăng rằm với Mẹ đây
 
Lời cầu nguyện của chị vang lên trong âm thầm nhưng chưa bao giò rõ rệt hơn được thế. Tập họp tình cảm thiêng liêng của những người con đã làm nên một đại Lễ Vu Lan có sức lan tỏa rộng lớn. Họ quỳ sát bên nhau trong tình cộng đồng, trong tình người cùng hướng về Mẹ, đối tượng vinh dự của buổi Lễ, cho dù Mẹ còn hay đã mất. Những dòng nước mắt yêu thương và cả ân hận chảy dài khi nghe ca khúc và những lời Sư Thầy nhắc đến Mẹ.
Con người càng hiếu thảo, càng thiện lương tốt bụng. Cần lắm những giây phút tĩnh tâm thế này để những đứa con nghe yêu thương tràn về tưới tắm mảnh linh hồn xây xát nắng mưa đời. Hãy đặt cánh tay lên ngực trái, ép chặt đóa hoa hồng như một lời hứa sẽ luôn trọn Đạo làm con, không để Mẹ lẻ loi vất vả.
 
Ôm vào trong ngực cánh hoa xinh
Thầm nhủ trời cao mãi thương mình
Nguyện ước an lành bên Mẹ kính
Cho mùa báo hiếu thật lung linh.
 
Một bài thơ đầy tính cách giáo dục được viết bằng ngôn ngữ, nhạc điệu thấm đẫm yêu thương có sức thuyết phục không ngờ. Thường khi cố nhồi nhét nội dung chủ đề cho thơ bài thơ dễ cứng nhắc lộ liễu ý định như các lọai thơ phong trào . Chỉ có thơ xuất phát từ trái tim, tâm hồn mới được cộng hưởng sẻ chia. Và chúng ta yêu thương mà chia tay một bài thơ hay đã nói hộ chúng ta tình cảm vô biên dành tặng Mẹ ta, kho báu quý nhất trên đời.
Cảm ơn tác giả trẻ Trần Công Khanh vì món quà thơ này như trái ngọt chín bói giữa mùa Vu Lan báo hiếu.
 
11.8.16
 
Thư Hoàng

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét