Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

MÙI ỔI SẺ – Truyện ngắn Hương Nhu


Hương Nhu
Hương Nhu
Anh ấy đã  trở về. Cơm Nguội lặp bặp nói với má cô một cách khó khăn. Cô lúynh quýnh đi từ nhà trước ra nhà sau, rồi từ nhà sau cô lật bật đi ra vườn, đến sát hàng rào đầy dây leo dại cô nhón chân ngó qua ngôi nhà gỗ mái ngói xưa nằm khuất sau những tán lá. 

Chiều xuống thật nhanh, muỗi vo ve bên những bụi mì cặp hàng rào. Cơm Nguội cứ đứng đó nhón lên nhón xuống, quay qua quay lại rồi chạy vô nhà kéo tay má ra biểu coi dùm có thấy anh ấy không. Má Cơm Nguội đã từng bị như vầy nhiều lần nên bình thản gạt tay Cơm Nguội ra nói :
– Hổng có !
– Lần này có, con thấy rõ ràng.
– Ừa ! Giờ tối rồi, vậy để sáng mai má ra coi. Cơm Nguội òa lên khóc, cô khóc nhiều như cái ngày anh ấy tạm biệt cô về Sài Gòn đi học đại học nhiều năm về trước.
Nhà Cơm Nguội và nhà anh ấy cách nhau bởi hàng rào dâm bụt, trong đám con nít cùng xóm chỉ có anh là không ăn hiếp, không nói Cơm Nguội bị khùng,  trong lòng Cơm Nguội má cô đứng số một còn anh đứng số hai. Nhà Cơm Nguội chỉ có hai má con, mấy bà già trong xóm thường hay nói Cơm Nguội khờ, kêu má phải ráng giữ Cơm Nguội để hổng thôi Cơm Nguội bị người ta làm bậy có chửa hoang giống má. Cơm Nguội hỏi má chửa hoang là gì má nói má hổng biết, nhưng má dặn bên ngòai nhiều người xấu, Cơm Nguội không được ra khỏi nhà, muốn đi đâu làm gì phải xin má, má cho mới được.
 
Phía sau nhà Cơm Nguội là nhà bà Ba, cũng có một mẹ một con, nghe đâu anh con rễ vì chịu không nổi tính hay chửi bới của bà Ba mà bỏ vợ. Con gái bà Ba thua buồn bỏ đi làm ăn xa thỉnh thỏang mới về thăm. Bên hông nhà bà Ba có một cây ổi sẻ trái chín quanh năm thơm nức mũi, ổi sẻ nhỏ trái cơm mỏng hột nhiều da hơi sần, khi chín da ổi ngã màu vàng nhạt, ruột đỏ au ngọt thanh.  Lúc nhỏ anh ấy thường đợi lúc bà Ba không có ở nhà, anh rủ Cơm Nguội và dắt theo mấy đứa con nít chui lỗ chó qua nhà bà Ba lụm ổi rụng, lụm riết hết ổi rụng thì xúm nhau leo hái trộm, nếu bà Ba có về bất thình lình thì cả đám làm bộ vô xin ổi cho Cơm Nguội ăn vì ai cũng biết bà Ba thương Cơm Nguội. Lâu lâu ở xóm nghe tiếng bà Ba la oai óai “đi về hết cho tao… mụ nội tụi bay, ổi non không mà cũng đòi hái, phá chứ ăn uống gì …”. Tính bà Ba hay chửi đổng, mà khi chửi có vần có điệu nghe tức cười hơn là tức giận nên tụi nhỏ trong xóm thường hay tìm cách chọc bà Ba chửi nghe cho vui tai.

ổi

Một buổi chiều, anh tập hợp đám con nít lại nói có câu này hay lắm mấy đứa học thuộc qua ghẹo bà Ba chơi : “ Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non”. Cơm Nguội thấy câu này hay thiệt, khờ như Cơm Nguội mà mới đọc cái nhớ liền, chắc tại thường ngày bà Ba hay nói vậy.  Lựa lúc bà Ba đang quét sân, anh dẫn Cơm Nguội cùng đám con nít rồng rắn đi qua đi lại trước nhà bà Ba vỗ tay gào to “ Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non. Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non… “  bà Ba xách chổi dí tụi nhỏ chửi đồ khùng, cả đám khóai chí vừa cười vừa chạy thục mạng, Cơm Nguội cũng ngơ ngác chạy theo anh về tới nhà, vừa thở vừa hỏi : “ Sao bà Ba dí mình vậy anh, em run quá ! “
 
Cây ổi sẻ lớn nhanh như thổi, cao lều khều, có mấy nhánh cây ở dưới bị bà Ba chặt trụi để tụi nhỏ khỏi leo trèo té gãy tay gãy chân như lời bà Ba nói vì vậy thân cây ổi suông đuột lên tuốt trên cao mới có nhánh, nên bây giờ muốn hái trộm ổi không phải là dễ. Nhớ có lần Cơm Nguội trèo lên hái trái ổi già thiệt ngon nằm khuất sâu trong lá mà Cơm Nguội hổng chỉ cho ai . Hổng biết làm sao mà Cơm Nguội trèo lên được tới  gần đọt cây luôn rồi, hái trái ổi lận lưng quần xong rồi, chừng muốn xuống không biết làm sao để xuống, kêu cứu thì sợ bà Ba chưởi, má nghe thì má rầy, Cơm Nguội đành đứng trên cây hái ổi non ăn chờ may coi anh có đi ngang qua thì nhất định anh có cách cho Cơm Nguội xuống vì anh rất hay. Nhưng chờ hòai mà không thấy anh đâu, nắng cũng đã lên cao làm Cơm Nguội ngứa ngáy muốn chết, Cơm Nguội đành bậm gan ôm cây tuột đại xuống đất một cái bịch dễ ợt vậy mà hổng biết. Chừng nghe ran rát, ngó qua ngó lại thấy không có ai, Cơm Nguội lật áo giở quần ra coi mới biết bụng và hai bên háng bị trầy xướt hết trơn, thò tay vô quần mò mẫm mới biết bị kiến vàng cắn nổi mận to bằng đầu ngón tay út và bắt ra được một con kiến vàng bị dập chết queo, mà  trái ổi bên hông vẫn còn nguyên. Cơm Nguội phá lên cười thích chí, hên quá bí mật con kiến  cắn ngay chỗ hiểm rồi chết luôn trong quần không ai biết.
 
Tuổi thơ của Cơm Nguội lớn lên cùng anh và cây ổi sẻ. Mỗi lần anh đi học về là chạy qua nhà kiếm Cơm Nguội chơi và cho Cơm Nguội khi thì con cào cào thắt bằng lá dừa non, khi thì trái vú bò chín đỏ để dòm mà hổng ăn được, khi thì đọc cho Cơm Nguội nghe truyện Tấm Cám có mụ dì ghẻ ác độc. Anh còn dạy cho Cơm Nguội biết viết tên của Cơm Nguội và tên của má, Cơm Nguội đòi học viết tên anh, anh nói  tên của anh dài sọc khó nhớ để từ từ học sau.
 
Có một thằng câm ở xóm trên chuyên đi mua và hái dừa tươi, thằng câm nói không ra tiếng chỉ ú ớ và ra dấu bằng tay. Khi ghé nhà Cơm Nguội mua dừa, thấy Cơm Nguội và anh châu đầu kẻ húp nước dừa người múc cái, thằng câm ú ớ  đưa hai ngón tay trỏ một chỉ về Cơm Nguội, một chỉ vô anh ấy rồi đưa hai ngón tay lên để song song trước mặt vừa la ú ớ, vừa đưa hai ngón tay trỏ chặp chặp vào nhau hình dấu cộng rồi cười ré lên một cách thích chí. Cơm Nguội ngơ ngác ngó thằng câm rồi đứng xổng lên hỏi má:
– Má ! Thằng câm nó chỉ vô con nó làm gì vậy má?
Má xua tay lắc đầu : Hổng có gì, hổng có gì. Cơm Nguội quay sang hỏi nhỏ anh :
– Chiện gì vậy anh ?
– Nó ghẹo anh với Cơm Nguội là hai vợ chồng.
– Ủa ! Vợ chồng là vậy hả ? Thích quá ! Thích quá !
– Thích cái gì, tầm bậy không hà.
Rồi có một ngày Cơm Nguội thấy má nói chuyện gì đó với anh lâu lắm. Khi anh ra về, Cơm Nguội định chạy theo hỏi anh coi hai người nói chuyện gì chứ Cơm Nguội biết hỏi má, má sẽ nói hổng có gì, nhưng má hổng cho Cơm Nguội đi, má biểu ở nhà để anh về  học làm bác sĩ.
 
Anh mê học tới nỗi ít qua nhà Cơm Nguội chơi. Mà giờ cũng hết vui rồi, không còn  mấy đứa  rồng rắn qua ghẹo cho bà Ba chửi nữa, lũ trẻ trong xóm giờ tứ tán hết trơn, đứa đi học xa, đứa dọn nhà, đứa thích ăn ổi giống mới không hạt, kêu ăn ổi hột không mai mốt đau ruột thừa là chết. Chỉ có mình Cơm Nguội thỉnh thỏang chui lỗ chó qua  thăm bà Ba bị bệnh nằm một chỗ mà vẫn cố cầm cây sào trúc dài ngoằn quơ qua quơ lại la húi một tiếng thật lớn làm cho Cơm Nguội còn giật mình huống chi là mấy con gà. Cơm nguội lụm mấy trái ổi chín bị chim ăn lõm một góc thơm lừng đem vô nhà hỏi bà Ba ăn hôn ngon lắm. Bà Ba hổng có răng nên không ăn, biểu Cơm Nguội kể chuyện gì đó cho bà Ba nghe đỡ buồn, mà Cơm Nguội có biết chuyện gì đâu để mà kể. Ngồi suy nghĩ một hồi Cơm Nguội nói để Cơm Nguội đọc cho ba Ba nghe câu này mà bà Ba không được dí Cơm Nguội đâu nhen. Bà Ba cười móm mém nói bà Ba đâu có chạy được, tội nghiệp mày khùng quá. Nhưng Cơm Nguội cũng đứng lên thủ sẵn nếu có gì thì chạy nhanh cho kịp. Chân trước chân sau Cơm Nguội  bắt trớn đọc to “ Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non. Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non “. Bà Ba mắng yêu Cơm Nguội bằng giọng nghẹn ngào :
– Mụ nội mày! Nhớ gì không nhớ, nhớ mấy câu tào lao.
– Hay mà !  Phải hôn bà Ba ?
– Ừ hay !
– Mai mốt anh con đi học bác sĩ về chữa bệnh cho bà Ba.
– Nó thành bác sĩ tao chết mất tiêu rồi. Cả hai bà cháu rưng rưng nước mắt.
 
Anh dẫn theo một cô gái thiệt đẹp da trắng tươi mặc áo mỏng lét qua nhà Cơm Nguội. Anh cao to đẹp trai quá chừng. Vừa thấy anh thì Cơm Nguội đã nhảy cẩng lên rồi nhào qua câu cổ anh một cái ào làm mọi người trở tay không kịp. Gở tay Cơm Nguội ra kêu ngồi xuống đi-văng, anh lấy trong ba lô ra một chai dầu xanh và một bọc sô cô la to đùng đủ màu nói dầu này cho má, sô cô la này cho Cơm Nguội. Anh nói anh về sửa sang lại mồ mả cho ba má anh, anh giới thiệu cô gái đẹp kia là vợ, vợ chồng anh sắp đi nước ngòai du học và sẽ định cư luôn ở bển. Bất chợt Cơm Nguội đưa hai ngón tay trỏ ra chỉ vào hai anh chị rồi chặp chặp hai ngón tay lại hình dấu cộng hỏi trỏng: Chơi vợ chồng hả? Mọi người phá lên cười trong sự ngỡ ngàng của cô gái.  Còn em, còn em… Cơm Nguội  mếu máo nói: Em cũng chơi vợ chồng với anh nữa. Bầu không khí trong nhà bỗng chùng xuống, không ai nói gì chỉ còn nghe tiếng nức nở của Cơm Nguội. Má Cơm Nguội ôm Cơm Nguội vào lòng dỗ dành bằng giọng buồn buồn :
– Thôi con! Đừng , phải vui chứ, để anh đi học làm bác sĩ mai mốt về chữa bệnh cho con.
– Về chơi vợ chồng với con nữa chứ hổng được chơi vợ chồng với chị này.
Cơm Nguội đưa ngón tay trỏ ra biểu anh móc ngóeo thì mới cho anh đi. Anh bần thần ngó má Cơm Nguội, má Cơm Nguội rớt nước mắt biểu anh hứa đại đi cho nó vui để mà đi, anh nói làm như vậy coi sao được, má Cơm Nguội nói đựợc là được, cứ hứa đại đi con, vì nó đâu phân định được đâu là thật, đâu là giả. Hơn ai hết bà biết con gái mình bệnh tật, không có đủ trí khôn hay sáng suốt như người bình thường, Cơm Nguội sẽ không đủ khả năng để làm vợ hay làm mẹ như bao người con gái khác, và bà mong muốn Cơm Nguội có được một cuộc sống vô lo, vui vẻ cho hết kiếp người. Cũng như bà, vì một lời hứa của ba Cơm Nguội về một đám cưới rình rang mà bà có đủ nghị lực vượt qua nhiều cay đắng cuộc đời, nhiều lời dèm pha dị nghị để  giữ lại đứa con đang lớn dần trong bụng. Cho đến khi bà hiểu ra lời hứa kia là không có thực thì chính Cơm Nguội là chỗ dựa, là nguồn an ủi để hai mẹ con bà nương tựa nhau sống an vui đến tận bây giờ thì sá gì lời hứa về một trò chơi vợ chồng không có thực, lời nói dối ngọt ngào kia sẽ là hy vọng, là đốm lửa sưởi ấm con bà cho đến cuối đời.
 
Tạm biệt nhau trong bịn rịn. Cơm Nguội biểu anh chờ một chút. Lát sau quay lại dúi vào tay anh một trái ổi chín biểu anh ăn một mình thôi, không được cho chị này ăn. Hai má con Cơm Nguội đưa hai vợ chồng anh ra tận xe, anh nắm tay Cơm Nguội dặn dò :
– Ở nhà ráng ngoan, nghe lời má nhen Cơm Nguội. Cơm Nguội đâm bang. Em thuộc câu anh dạy rồi !
– Câu gì ?
Anh lên xe trước đi, đọc xong là anh chạy liền hổng thôi bà Ba bả dí. Tim anh thắt lại. Tuổi thơ trong trẻo ngày xưa vui vẻ làm sao. Thương quá đứa em ngây ngô tội nghiệp.
Chiếc taxi rời đi để lại làn bụi mỏng, văng vẳng theo xe tiếng của Cơm Nguội ngắt từng nhịp một : “Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn non. Bà Ba ơi cho con trái ổi, mụ nội mày trái ổi còn … n…o…o…n…”.  Xòe bàn tay đang cầm trái ổi, anh nghe dậy lên mùi thơm ổi sẻ chín đến nao lòng.
                         
                                                          Tháng 12-2015
                                                             Hương Nhu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét