Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Đọc bài thơ KÍ VÃNG MÙA THU của NGỌC TÌNH – Nguyễn Xuân Dương

13516268_264374717260047_3104887702657538245_n
KÍ VÃNG MÙA THU 

Mùa thu vàng nắng gửi về nơi ấy
Bởi mỗi ngày chiều the thắt hoàng hôn
Và gió bay giọt thu buồn gieo mãi
Để vầng mây cứ lơ lửng bồn chồn

Có còn ai nghe sương giăng lá thở
Lúc hoa còn chúm chím ẩn trên cành
Thu hôn nhẹ chạm vào màu thương nhớ
Say Dã Quỳ vàng ngơ ngẩn dậu xanh

Với riêng thu bóng chênh chao mùa cũ
Vạt thơ ngây đêm áo lệch hương thầm
Một nét xinh một nét hoài tim tím
Mà vẽ lên bức họa mối tình câm

Đừng trách nữa khi thu về rụng lá
Đừng nhạt nhòa ướt đôi mắt dưới mưa
Thu gói nhớ vào trong ngăn kí vãng
Cho nhẹ nhàng hương cỏ cũ ngày xưa.

TN 26-9-2015
NGỌC TÌNH
13892229_285000878530764_9174785555880130801_n
Lời bình Nguyễn Xuân Dương

Tên bài thơ “ Kí vãng mùa thu : đã gửi đến cho ta một thông điệp đây là mùa thu đã thuộc về kí ức về dị vãng . Tức là tất cả đã không còn, có chăng chỉ là trong ký ức.Chất thơ không bi lũy nhưng nó làm mềm lòng ta -Những con người mà bóng cuộc đời đã ngả sang thu và có lẽ còn cho những ai đang cảm thấy cô đơn với cõi lòng se lạnh khi mỗi độ thu về . Con người ta thường vậy .Đối với hiện tại nhiều khi cứ dửng dưng không biết chắt chiu gom nhặt để đến khi mất đi, trôi đi theo năm tháng lại ngồi mà tiếc nuối nhớ nhung . Nhà thơ Ngoc Tình là một người như thế và bây giơ chị mới trải lòng mình ra với câu thơ . “ Câu thơ như gan ruột /Phơi ra giữa trời mây “ ( Thơ TNM )và giữa cõi người rằng tôi đã cò những mùa thu như thế . Thi ảnh về mùa thu ở đây vừa đẹp lại vừa buồn –một nỗi buồn làm nao lòng ta .Trong thế giới thi ca đã có bao nhiêu thơ viết về mùa thu ta không thể biết và bây giờ ta lại được đọc KÍ VÃNG MÙA THU của Ngọc Tình –Một bài thơ được tạo dựng với rất nhiều thi ảnh hư ảo , phi lý chất chứa nỗi buồn và niềm khát vọng 

“Mùa thu vàng nắng gửi về nơi ấy
Bởi mỗi ngày chiều the thắt hoàng hôn
Và gió bay giọt thu buồn gieo mãi
Để vầng mây cứ lơ lửng bồn chồn “

Cứ mỗi mùa thu về khi những sợi nắng vàng vấn vít , nhà thơ lại nhớ về một miền dị vãng xa xăm và hoàng hôn của mùa thu cứ the thắt cứ muốn xóa đi tất cả chỉ còn lại những giọt buồn gieo mãi vào lòng chị . Nỗi buồn ở đây đã đọng lại đã cô đặc thành “ Giọt buồn “ thì nó sẽ còn mãi và đau nhói lòng nhà thơ và nỗi đau ấy sao cứ lây sang cả lòng ta .Khi con người ta mang nặng nỗi nhớ thương thì thế giới khách quan cũng như muốn sẻ chia với lòng người . . Vầng mây mà cũng lơ lửng bồn chồn thì lòng người không lửng lơ không bồn chồn sao được ? Nhà thơ đã gieo vào đây một câu hỏi bâng quơ . Một câu hỏi cho ai hay cho chính lòng mình . Những câu hỏi để gợi nhớ cho những thi ảnh thần tiên ùa ập tràn về 

“Có còn ai nghe sương giăng lá thở
Lúc hoa còn chúm chím ẩn trên cành
Thu hôn nhẹ chạm vào màu thương nhớ
Say Dã Quỳ vàng ngơ ngẩn dậu xanh “

Ai có nghe được sương giăng lá thở ? Thật phi lý nhưng đối với chúng ta thôi còn với trí tưởng tượng của các nhà thơ chẳng có gì là không thể . Màu thương nhớ nó có sắc gì ta không thể biết và cái màu thương nhớ lại có thể quyến rủ được cả mùa thu bằng một nụ hôn . Ta không nhìn thấy một bóng dáng một di ảnh thuộc về con người ở đây mà sao ta lại thấy tất cả đều có hồn người đều biết giao hòa âu yếm nhau . Chính vì thế nó gieo vào lòng ta một nỗi khát thèm về mùa thu của kí vãng xa xăm 

“Với riêng thu bóng chênh chao mùa cũ
Vạt thơ ngây đêm áo lệch hương thầm
Một nét xinh một nét hoài tim tím
Mà vẽ lên bức họa mối tình câm “

Bốn mùa trong trời đất chỉ có mùa thu là để lại trong ta và nhất là các thi nhân một nỗi niềm riêng biệt . Ta lại bắt gặp ở đây những thi ảnh chỉ tiềm ẩn trong miền vô thức của thi nhân . Vạt thơ ngây có hình hài có sắc màu gì không và cái vạt thơ ngây ấy lại có thể làm cho tấm áo của đêm bị xô lệch cả hương thầm . Và nét xinh ở đây lại có sắc màu . Vâng nét xinh màu tím chỉ để lại trong lòng Ngọc Tình một mối tình câm . Bởi bây giờ chị biết thổ lộ cùng ai khi tất cả thuộc về kí vãng .Rồi chị lòng cứ nhủ lòng hay muốn nhắn gửi cho ai :

“Đừng trách nữa khi thu về rụng lá
Đừng nhạt nhòa ướt đôi mắt dưới mưa
Thu gói nhớ vào trong ngăn kí vãng
Cho nhẹ nhàng hương cỏ cũ ngày xưa.”

Đừng trách nữa vì những mùa thu đã qua đi , đừng trách nữa mùa thu bây giờ chỉ rụng đầy những chiếc lá vàng khô . Xin ai đó đừng đứng dưới mưa để than khóc để tiếc nuối những gì đã mất . Tâm hồn ơi ,cõi lòng ơi hãy gói kỹ những nỗi nhớ vào trong ngăn kí vãng của đời ta để cho mùi hương xưa cũ còn mãi trong đời …./.
 
NGUYỄN XUÂN DƯƠNG
(15-8-2016)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét