Thứ Tư, 27 tháng 11, 2019

VÔ CÙNG – Đinh Vương Khanh


 
Khẽ chạm bờ môi em
Nghe giấc ngủ đằm sâu gột quên miền dĩ vãng 
Bao nhọc nhằn lo toan cuộc sống 
Nhường chỗ cho vòng tay ngoan
 
Mấy mươi mùa trở gió ngỡ tin yêu hoang tàn 
Ta dịu ngọt đón vầng dương sau cơn mưa vỡ òa niềm hạnh phúc 
Níu nỗi buồn xuống thấp để vết nứt ngủ yên và tâm bay lên chói lòa vầng nhật nguyệt 
Tình yêu nguyên sơ như thuở ban đầu.
 
Trả lại cho đời chiếc gàu rã nát 
Chút tình trăng lặn đáy sông… 
Ta ngược về tiền kiếp 
Nương náu một tình em vốn dĩ đã vô cùng. 
 
ĐVK.
27/11/2019

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét