Tiếng Chim Hoàng Mộng
Em nhặt trộm đóa hoa Quỳnh hoang dã
Muốn tặng chàng để gợi chút….yêu, …..tin.
Chẳng biết sao, cứ mãi giấu sau mình
Như giả bộ người- tôi không hay biết
Như giả bộ không thèm nhìn mắt liếc
Chỉ vô tình, hai đứa giữa đồi hoang
Bỗng gặp nhau trong giây phút ngỡ ngàng
Giống như gió vờn mây trên trời rộng
Anh hỏi em ? Hỡi nầy ! Chim Hoàng mộng
Đang làm gì sao mãi đứng nhìn tôi ?
Yêu rồi chăng ? Miệng vương nở nụ cười
Anh đoán được tim em nàng con gái
Nhắm đôi mắt, ngã người….. tôi khờ dại
Trao hoa Quỳnh. Rồi nói tiếng yêu anh
Chiều hoàng hôn gió mát….thoảng, mộng lành
Tình hai đứa đắm chìm bên vách núi.
Lệ Hoa Trần
13-11-2018
của Tác giả Lệ Hoa Trần thấy hay hay. Nội dung dường như nàng khơi lại cái quá khứ xa xưa nếu không nhằm thì cũng đã 40 năm rồi, có ít đâu. Nghĩ cũng thẹn, làm đàn ông nhiều lúc vô tình, có lẽ vì cuộc sống hàng ngày nên quên mất những kỷ niệm đẹp của thời son trẻ. Đàn bà thì khác, họ nhớ từng li, từng tí những hình ảnh khó quên ấy.
Thú thật thì Tác giả Lệ Hoa Trần là nhà tôi cũng chẳng có ai xa lạ đâu. Chúng tôi quen nhau, thương nhau, yêu nhau rồi thành chồng vợ cho đến ngày hôm nay. Hồi ấy cũng nhờ thơ, tâm hồn Nghệ sĩ, hai trái tim, ý thích cùng một hướng nên chúng tôi gặp nhau. Lúc đó nó chỉ võn vẹn dăm ba bài thơ tình như trao gởi chứ không ào ạt như sau nầy nơi hải ngoại. Bởi hoàn cảnh ngày xưa không cho phép, nói chung là không bị ai cấm cả. Nhưng chỉ sáng tác được một chiều mà thôi. Tuổi 18, 20 ăn chưa no, lo chưa tới, miền nam vừa giải phóng còn mới mẻ, làm gì tuổi trẻ chúng tôi hiểu về hai chữ Cách mạng mà sáng tác, thế nên đành xếp bút luôn cho đến ngày rời xa đất nước. Ngỡ xa quê đến nơi an lành, tự do hơn sẽ có rất nhiều điều kiện để phát huy những gì mình đang có. Nhưng rồi nào con, nào cái, nào cuộc sống cứ dồn dập hết ngày nầy, sang ngày khác nên cuối cùng mộng ước cũng bay xa. Mãi đến năm 2000 các con tôi lớn hẳn, công việc sáng tác mới bắt đầu từ... từ khởi dậy. Nói chung chúng tôi là những người đi sau, trể muộn thì việc sơ xuất và thấp kém hơn các bậc đàn anh, đàn chị. Đó là điều tất nhiên không tránh khỏi. Nhưng cũng còn một chút gì để phục vụ cho Độc giả cũng là điều quí rồi "Có còn hơn không"
Khi đọc bài thơ trên xong. Tôi có hỏi nhà tôi?
- Em lấy ý từ đâu để sáng tác bài thơ nầy, nàng bảo rất từ tốn:
- Có gì mà lạ, hôm qua đọc bài thơ của chị Mai Ngân và đặc biệt nhìn cái ảnh chị gởi, bỗng dưng em cảm hứng ngay và làm bài thơ nầy. Vì em thấy nó giống chuyện tình của chúng mình ngày xưa nhiều lắm. Anh quên nhanh thế.
- Xin lỗi em, anh quên thật, vì hồi ấy cũng có rất nhiều trường hợp chớ đâu phải độc nhất như trường hợp nầy.
- Vâng, em hiểu. Nhưng trường hợp nầy là một trong những trường hợp đáng nhớ đó anh.
Thưa quí vị Độc giả:
Ít có trường hợp nào mà vợ làm thơ, chồng bình phẩm cả. Nó dường như có vẻ ca ngợi một cách trắng trợn mà người cầm bút không nên làm điều nầy. Xin quí vị đừng hiểu sai, đây chỉ mượn bài thơ để nhớ về một dĩ vãng xa xưa mà thôi.
Bài thơ Nội dung diễn tả hết cái thời chúng tôi học 3 năm nơi mái trường Thủy Lợi miền nam đóng tại Tiền giang. Năm đó là năm 1978 chúng tôi được đi thực tập khảo sát Địa chất tại Công trường Sam Rin thuộc Huyện Phước Long- tỉnh Sông Bé một tháng dài. Phải nói ngày ấy tôi và các bạn tôi rất hãnh diện với lứa tuổi đôi mươi đứng giữa rừng Phước Long thênh thang. Rừng Phước Long rất hùng vĩ như một tấm thảm xanh bao phủ. Mặc dù cũng bị ảnh hưởng chiến tranh khá nhiều, nhưng vẫn còn nguyên thủy với những lô Cao su trải dài mút mắt, những cây Sao, Lim ba bốn người ôm không giáp, những rặn tre Lồ ồ dầy đặt, xanh mướt, những chùm hoa Lan rừng trắng, tím, vàng mọc tầm gởi theo những cây cổ thụ ven lối mòn như một bức tranh tuyệt tác, dễ gợi cảm cho những người có tâm hồn Thi sĩ.
Sau những giây phút lao động mệt mỏi và nhất là ngày cuối tuần được nghỉ, chúng tôi hay dìu nhau đi vào rừng chơi, xem Suối chảy, nghe Chim hót, hái Lan rừng, nhìn những con Nai vàng đang ngậm cỏ giữa bàu và thường hay đùa cợt bên người tình thật thơ mộng vô cùng.
Những hình ảnh trong bài thơ mà Tác giả Lệ Hoa trần đã diễn đạt tất cả là vậy đó. Nó làm sống lại tôi, nàng và những người bạn đồng hành của thời xa xưa ấy. Xin cảm ơn- cảm ơn nàng vẫn còn ắp ủ những hình ảnh đẹp.
Thủy Điền
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét