Có khi về chốn cũ
Nghe gió thổi vườn xưa
Mây trắng trời cố xứ
Vẫn gieo mùa nắng mưa
Về nằm nghe lá hát
Xao xác giấc mơ đời
Tuổi thanh xuân trôi mất
Chỉ còn tôi với tôi
Về nghe con sông chảy
Giữa đôi bờ phù sinh
Ngồi ôm niềm hoang hoải
Soi bóng tôi một mình
Thoảng nghe mùi rơm rạ
Thuở bùn lấm đôi chân
Thấy tôi dường xa lạ
Cuối nẽo đời phù vân
Về trong chiều cô quạnh
Nghe tiếng gió không lời
Buồn rơi như vạt nắng
Bên hiên chiều mình tôi …
NGUYỄN SÔNG TRẸM
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét