CÒN CÓ CỎ HOA TRÊN NGÀN
Mặc Phương Tử
Tặng khoá “HỘI NGỘ” mùa đông tại Arizona (USA)
.
Thế nhưng, không – giữa cuộc đời,
Gió đen mặc gió, Hoa thời vẫn hoa.
Vẫn biết đường đời muôn ngã rẽ
Có ai chung bước lại chung lòng ?
Một phen lạc dấu phương trời cũ,
Là cả ngàn xa ngọn gió bồng.
Vẫn biết đời còn dong ruỗi bước
Vẫn lì chiếc áo bể dâu tan.
Vẫn nghe sạm gót phong trần ấy,
Nhưng với niềm tin hướng đỉnh ngàn.
Dù đã bao phen sầu mặc khách
Đêm dầy đâu dễ lịm cơn mơ.
Sá gì một chút mùi chung đỉnh,
Rắp kẻ đan tâm luống đợi chờ.
Ta khoát lên ta chiếc áo đời
Và ta đi mãi khắp muôn nơi.
Mai sau dẫu có tơi từng mảnh,
Son sắc tình ta… vẫn thế thôi !
Dám đâu rao bán lời giao ước
Cho khách mê lầm nguyện ước giao.
Chơn lý phải đâu đen đỏ ấy,
Trăm năm ai biết chuyện ra sao !
Người đến muôn phương mùa viễn xứ
Ta từ lưu lạc bước về xuôi.
Chiều nay “HỘI NGỘ” phương trời cũ,
Gỏ nhịp thời gian vỡ tiếng cười.
Mai mốt mỗi người phương xứ đến
Cách xa, nào phải mộng chia xa.
Vén vun cho vẹn tình nhân thế,
Còn có trên ngàn hương cỏ hoa.!
MẶC PHƯƠNG TỬ.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét