Ở đây gió núi quanh năm hát
Nắng hóa con sâu cuốn lá mì...
Hai câu thơ của nhà thơ Vũ Mậu Tý vang lên như
một
điệu hát và sự liên tưởng của nhà thơ thật độc đáo làm sao? Nếu không
hòa nhập
vào thực tế, nếu không có xúc cảm của những lần đụt nắng dưới tán lá mì,
thì
không thể cảm nhận được.
Vùng
Thạnh Tân, Tân Bình vào những năm 80 với đất cát pha bạc màu, nên lá
nhỏ, cây
tong teo, dù trồng khoản ba, bốn tấc một gốc, tán lá cũng không thể nào
che hết
nắng cho đất, nhất là vào khoảng tháng hai, tháng ba, nắng và gió đều
nung
người, lá mì cuốn kèn lại trông y hệt con sâu đang cuốn lá. Nếu không
nhìn được
con sâu cuốn lá ra sao, ví như sâu cuốn lá chuối trong vườn nhà thì làm
sao
liên tưởng ra hình ảnh đó. Và rõ ràng nắng Tân Bình hay nắng Tây Ninh
độc đáo
vô chừng. Đất và trời lồng lộng, chỉ có mì và mía, gió thổi lồng quyện
vào lá
mía, len lõi vào từng thân cây mì, âm thanh chao động theo nghe như
tiếng hát,
khúc hát triền miên.
Chữ
nghĩa khi đã trở thành thơ ảnh huởng đến đời sống tình cảm của con người
rất
nhiều, và không thể nào thay thế đuợc. Tôi đã sống ở phố thị suốt cả đời
người,
mỗi lần trở lại thăm nơi tôi đã sống và công tác chỉ hơn 10 năm, tôi cứ
lấn cấn
mãi với từ "về". Ở một nơi mà mình đã gắn bó thiết thân, dù thời gian
rất ngắn,
có thể nói là "về Tân Bình" hay không? Nếu ai có hỏi đi đâu? Tôi trả lời
"về
Tân Bình" không chút ngượng ngập, mà nói là "đi Tân Bình" nghe xa cách
làm sao
ấy? Bởi lẽ, trong tôi đến tận bây giờ Tân Bình vẫn là nơi nhà cửa thưa
thớt, mái
tranh vách đất; đường làng lầy lội vào mùa mưa, tung bụi mù vào mùa
nắng, dù
hiện nay Tân Bình thay đổi rất nhiều. Nhà tường, nhà ngói đủ kiểu dáng
mọc lên,
đường đất ngày xưa đã nhựa hóa, đặc biệt là hai nhà máy chế biến mía, mì
với công
suất lớn thay cho những lò mì, lò mía thủ công, kéo theo nhiều dịch vụ
ăn uống
và dần đô thị hóa. Thế nhưng, tháng ba Tây Ninh "nắng hóa con sâu" vẫn
thế, vẫn
như lời của một ca khúc "Tây Ninh nắng nung người" và cũng trong tháng
ba, ba
mươi tám năm về trước tin tức chiến sự từ Phước Long, Ban Ma Thuột cứ
dồn dập
đổ về.
Hiện
tại, trời Tây Ninh vẫn đầy nắng. Ngồi uống ly cà phê đá trong một quán
ven
đường nhìn ra đường ngập tràn nắng, chợt khựng lại bởi đám mây đen cuối
phía
trời tây nam chập chờn trôi. Và gió bỗng hiu hiu mơn man. Có thế từ sáng
đến
trưa nắng vẫn nung người, không có một dấu hiệu nào báo trước trời sẽ
mưa.
Nhưng đến xế trưa, gió ở đâu đột ngột ùa về phủ khắp không gian, len lỏi
vào
tận ngõ phố, nhà cửa, quán xá, rồi bay đến những cánh đồng mì, mía; đứng
từ xa
nhìn nắng và gió quyện nhau đùa với ngọn mía, đọt mì lã lơi, chập chờn
trông
như bão, trông như mưa. Và trời đã mưa thật.
Một
sáng, ngồi nhâm nhi ly cà phê đen với đứa cháu gọi bằng chú tại ngã ba
Cầu Gió.
Đứa cháu than thở: Con trồng mì tưới mà khoan hơn 10 giếng không có
nước. Không
tưới được chắc tiêu quá. Nắng gì quái thế không biết! Nghe cháu than thở
lòng
tôi cũng nghe nóng. Nhìn lên trời vẫn xanh trong. Tôi chép miệng: Trời
thế này
chắc còn lâu lắm mới có mưa! Đột ngột tiếng chuông điện thoại reo vang.
Cháu tôi
mở máy chưa kịp alô đã nghe giọng nó reo vui: Sao? Đêm qua mưa hả? Mưa ở
đâu, ở
Tân Châu à? Lớn không? Lớn ngập cả mì à? Tốt. Tốt quá! Rồi nó nhìn sang
tôi: Có
mưa rồi chú ạ. Khỏe rồi. Nợ nần tùm lum, toàn tiền vay bạc hỏi, không
mưa chắc
chết quá. Rồi nó đứng lên nói: Con phải lên ngay xem coi thế nào mới
được. Chú
đi không? Ừ thì đi!
Thời
đại công nghệ thông tin, chỉ cần một cú "phôn" là biết tất tần tật, từ
chuyện
trên trời đến chuyện dưới đất. Chiếc điện thoại di động không còn độc
quyền cho
một giới nào. Nông dân thời kỹ thuật số chẳng những sử dụng thành thạo
điện
thoại mà còn truy cập cả internet. Cách nay chừng hơn hai mươi năm, làm
một mẫu
đất cần tới 10 người, nay thì một người quản lý 10 mẫu đất là chuyện
thường
ngày. Như đứa cháu tôi sản xuất hơn 80 ha mì giống mới có tưới, năng
suất hàng
năm từ 30 - 35 tấn/ha, trước đây, thời tôi chỉ biết trồng mì xanh, giống
mì
truyền thống do cha ông để lại, cho dù có bón phân, chăm sóc đầy đủ cao
lắm
cũng chỉ hơn 10 tấn/ha. Nói vậy chứ, thời tôi "làm chắc ăn bền", thời
bây giờ "chơi
vơi" quá, khoa học có phát triển, nhưng người dân thì sản xuất tự phát,
không
đồng bộ, trồng mì tưới mà trông vào nước trời mưa, nếu trời không mưa,
mới
khoan giếng, giếng khoan không nước, không tưới được là "chết chắc".
Tôi
và đứa cháu đã lên tận rẫy mì. Nhìn rừng mì như đang reo vui đùa cùng
nắng gió.
Lá mì mơn mởn xanh, mới mưa đêm qua mà đọt đã nhú lá non. Mì đã thỏa cơn
khát
nước. Nắng Tây Ninh cũng dịu đi, gió cũng ủ hơi lạnh. Cháu tôi cũng giảm
bớt nỗi
lo. Về chú! Về ăn mừng mới được! Tôi hỏi: Không cần vào xem à? Khỏi. Mưa
vầy
nửa tháng sau đất vẫn còn ẩm. Chú không thấy tán lá đã phủ kín đất, giảm
bốc
hơi nhiều lắm. Thế kia à? Nông dân bây giờ biết cả lá che kín đất giảm
bốc hơi
nữa!
Về
ngang Tân Bình cháu tôi vẫn chạy thẳng. Sao không về nhà? Ra thị xã lai
rai vài
chai bia cho bớt nóng rồi về chú. Trời này uống bia là nhất. Nghe cháu
nói, tôi
chợt thấy mình trở thành người quê kệch. Tôi rơi từ bất ngờ này đến bất
ngờ
khác. Nông dân bây giờ xài điện thoại di động và uống bia. Không như
thời của
tôi chạy xe đạp và uống rượu đế. Thế mới gọi là nông dân thời số hóa
chứ!
Ngồi
trong quán bia lai rai bia Tiger với tôm luộc chấm muối tiêu là nhất xứ
rồi.
Nhìn ra đường phố, dường như nắng đã dịu đi. Tây Ninh - nắng tháng ba
cũng đáng
yêu vô cùng. Thế nhưng, khi gọi tính tiền, tôi chợt giật nảy mình. Đến
nửa
triệu cơ à? Bằng một phần tư lương giám đốc chi nhánh của tôi rồi. Cháu
tôi
cười phân bua: Khoan 10 cái giếng không nước mất đứt ba triệu bạc. Một
chầu
nhậu ăn mừng chỉ tốn 500.000 ngàn đồng, nhiều nhỏi gì chú! ?
LNT
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét