Tôi mãi tìm nhưng chẳng thấy rơm đâu
chỉ cát trắng nắng mật vàng khô khốc
ai vấy mực lem biển trời Phan Thiết
mà nhìn lên, ngó xuống điệp trùng xanh?.
Tôi hà hơi hớp mai sáng nguyên lành
hớp cả gió mặn mòi hương vị biển
sóng từng lượn mơn vào lòng thanh thản
thả hồn trôi trầm lắng sóng chan hòa.
Người vô tư trong vô số người ta
phong phanh áo ngực thanh tân lấp ló
tóc người tự nhiên bay hay tự gió
môi má hồng hay tự nắng non tơ?.
Ngồi an nhiên - không phải để làm thơ?
mà nghịch ngợm vốc tay từng nắm cát
mà mắt liếc đẩy đưa lằn dao cắt
khứa hồn ai thành sẹo: nhớ vu vơ.
Tôi lâu rồi mòn lẳng những câu thơ
như ngọn nến tình tàn tim lụi tắt
bỗng động cựa dậy dâng niềm cảm xúc
mong người về giữa thức - ngủ chiêm bao
Tôi bồn chồn – có ai đợi tôi đâu?
tôi thờ thẫn không đành từ biệt biển
trái thanh long tần ngần chưa chịu chín
nên tôi như con hến ngậm câm lời.
Mắt bình minh thức dậy phía ngàn khơi.
Hà Nhữ Uyên
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét